Việt Chinh đến lớp đã thấy cái Tâm uể oải nằm dài ra bàn, bình thường nếu không ngồi làm bài Tâm sẽ hăng hái hóng chuyện từ nhỏ bàn đầu đến thằng bàn cuối. Việt Chinh ngồi vào chỗ lay vai Tâm: 
"Sao thế?" 
"Mệt." 
"Bạn thức khuya lắm à?" 
"Không, con người không có tình yêu vỗ về luôn thấy mệt như vậy đó." Cái Tâm gối đầu trên tay tinh nghịch trêu chọc Việt Chinh. 
"Nào." Việt Chinh đỏ mặt đẩy nhẹ cái Tâm, còn liếc mắt cảnh cáo. 
Cái Tâm thích nhất là chọc cô bạn lớp phó của mình, Việt Chinh dễ ngại cũng dễ dụ, dùng tí chiêu trò đã đỏ mặt khai ra, vừa đáng yêu vừa buồn cười. Tâm trêu Việt Chinh vài câu cũng biết điểm dừng vì chuyện tình cảm là chuyện riêng tư, nhỏ nghĩ mình hỏi nhiều cũng kì. Nghĩ thấy Việt Chinh là đứa hướng nội nhất lớp giờ lại là đứa yêu sớm nhất lớp, Tâm cứ mãi suýt xoa, nhưng tổng thể từ tính cách đến ngoại hình của Việt Chinh thì lại không có gì để ngạc nhiên cả. Nhìn Việt Chinh nhỏ nhắn lại ngoan ngoãn chính cái Tâm còn muốn che chở nói gì Đỗ Thành Trí lớp kế bên. 
"Hai người sẽ yêu đương vụng trộm hả? Người nhà biết thì có bị làm sao không?" Cái Tâm nghiêm túc hỏi. 
"Ba mình biết rồi." Việt Chinh nói. 
Tâm há hốc: "Khoan... hai người mới chính thức quen nhau thôi mà?" 
Việt Chinh gãi gãi đầu, "Ba mình nhìn thoáng một cái đã gọi đến hỏi chuyện, mình còn chưa có cơ hội chối ba đã vạch trần ra luôn." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-lang-hai-lop/3568742/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.