Nếu nói lúc trước đi học ở hai nơi là vận mệnh trêu đùa, hôm nay đồng ý mỗi người đi trên con đường riêng chính là bắt đầu học làm thế nào buông tay. Ngay từ đầu chàng thanh niên luôn khó dấu được bất an lo lắng trong lòng mà liên tục gọi điện thoại thử thăm dò suy nghĩ của đối phương, dường như không xác nhận của đối phương hắn sẽ hận không thể bay đến trước mặt người nọ ngay hôm sau.
Tình yêu có thể làm một người thông minh trở nên giống một thằng ngốc bất tài. Quen biết bao năm Đường Nguyên xem như hiểu được những lời này, khi cậu không kiên nhẫn trả lời cú điện thoại thứ n hỏi cậu ‘đang làm gì thế’, cách điện thoại cũng có thể cảm giác được thất bại mất mát của đối phương khiến Đường Nguyên hối hận xanh cả ruột.
Ở xa tại Bắc Kinh, lại không nói đi là đi, Đường Nguyên đành phải gọi điện cho trình vũ dương, bí mật thảo luận về việc người nào đó có phải đột nhiên quay lại thời trung nhị không.
Kinh hỉ không có khả năng cho nhiều lần, Đường Nguyên thật sự không nghĩ ra còn chiêu nào có thể làm đối phương an tâm. Cho đến một buổi tối, thanh niên không ngủ được đột nhiên gọi điện sang bên Hồng Kông, Lâm Cảnh vẫn đang thức đêm đuổi luận văn nhận được điện thoại lập tức dừng ngay công việc.
“Tớ lại nhường cậu một lần cũng không mất miếng thịt nào…” Ngồi xổm trên khu đất trống ngoài ký túc xá, Đường Nguyên vừa gọi điện thoại vừa uống sữa tươi thở dài, “Tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-la/2725739/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.