Chương trước
Chương sau
Bảy mươi vạn chả mấy chốc đã bị tiêu hết. Lâm Cảnh dùng năm mươi vạn mua một căn nhà hai phòng một sảnh ở gần trung tâm thành phố, thêm chi phí lắp đặt, cuối cùng chỉ còn hai ba vạn.

Tôn Văn Viễn ngạc nhiên vì sự quả cảm và quyết đoán của đứa nhỏ này, thậm chí nói muốn giới thiệu cho hắn đơn vị thực tập trong kỳ nghỉ hè. Lâm Cảnh sửng sốt, lần đầu tiên do dự.

Hắn hi vọng nghỉ hè có thể lập tức bay về với Đường Nguyên biết bao, dính vào người cậu ấy, mỗi ngày làm chuyện đã bỏ lệnh cấm. Nhưng hôm nay đơn vị Tôn Văn Viễn giới thiệu lại là một công ty nằm trong top 500 thế giới, có thể vào phòng thị trường thực tập với tư cách là một sinh viên năm hai đã là đãi ngộ quá lớn rồi.

Lần đầu hắn gặp phải lựa chọn giữa tình yêu và sự nghiệp.

Nếu nói lựa chọn lúc thi đại học là bất đắc dĩ, vậy bây giờ là vấn đề hoàn toàn do hắn tự lựa chọn, vậy mà lại làm hắn vào thế khó xử.

Sau khi bọn họ lớn lên mới phát hiện, hóa ra thế giới rộng lớn như vậy, mỗi bước chân đều là khoảng cách khó mà chạm đến.

Lâm Cảnh gọi điện cho Đường Nguyên.

Đường Nguyên đang bận rộn với kỳ thi cuối kỳ nhận được điện thoại của hắn thì khó nén kích động, nhưng nghe thấy đối phương nói ‘Nghỉ hè tôi phải ở lại Thâm Quyến’ thì lại uể oải.

Trong lòng đang xoắn xuýt nhưng ngoài miệng lại cực kỳ sảng khoái:

-Được, cơ hội tốt như vậy nhất thiết đừng bỏ qua.

Lâm Cảnh ở đầu kia kinh ngạc, cậu sau khi cúp điện thoại cũng muốn đâm đầu vào tường!

Hiền thê lương mẫu không dễ làm!

Nhưng cậu nào biết rằng, Lâm Cảnh được cổ vũ chẳng những không vui mà ngược lại còn hơi khó chịu. Cứ nghĩ tới tên kia dứt khoát nói bỏ là bỏ, thanh niên nội tâm âm u lập tức hận không thể lấy xích sắt trói đối phương vào người mình, trong lòng trong mắt đều chỉ có một mình mình, ngay cả rời đi một giây cũng thấy khó chịu.

Hắn vẫn bất an.

Đánh chiếm thành lũy cuối cùng của Đường Nguyên, lại chung quy vẫn chưa lấp đầy sức nặng của mình trong lòng Đường Nguyên.

Còn hai năm nữa, còn hai năm hắn không phải chịu cảnh đau khổ chia cắt hai nơi này nữa. Trước đó hắn phải tập hợp đầy đủ năng lượng để Đường Nguyên ở lại bên cạnh mình. Bất kể là tiền tài, hay là thể lực.

Vì vậy mùa hè này, Lâm Cảnh lựa chọn ở lại thành phố Thâm Quyến đầy tính khiêu chiến này.

Mà cũng là mùa hè này, sau một tháng nghỉ hè thanh niên rốt cuộc tiết kiệm được số tiền cuối cùng cầm đi mua vé xe lửa, run run rẩy rẩy đến gần mẫu thân đại nhân đang vui vẻ thỉnh chỉ:

-Mẫu thân tại thượng… Tiểu nhân… Tiểu nhân định cuối tuần đi Thâm Quyến.

Khi Lâm Cảnh mướt mồ hôi phá tan dòng người trong nhà ga tìm người bốn phía, thanh niên vừa gặm KFC trứng vừa kéo vali đá hắn một cái từ sau, cười tủm tỉm nhìn đối phương đang ngẩn người nói:

-Cầu bao dưỡng.

-Tôi có thể. – Lâm Cảnh lập tức gật đầu.

Hắn có thể, chỉ cần người này mở miệng, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng có thể.

Cho dù là top 500 thế giới thì tiền lương thực tập cũng thấp đáng thương, mấy trăm đồng chỉ đủ tiền ăn một tháng. Thế nên phần lớn thực tập sinh đều nghèo, trừ con ông cháu cha đặc biệt.

Có thể được phân đến phòng thị trường, không phải có quan hệ thì chính là có quan hệ. Trong những thực tập sinh cùng đợt với Lâm Cảnh, có Mao Quân là nổi trội nhất, nhân viên chính thức phần lớn người ta còn phải ngồi giao thông công cộng đi làm, bạn học Mao Quân cũng đã lái một chiếc xe nghe nói là hàng nhập khẩu tương đối ít xuất hiện.

Nhưng dù có quan hệ, ở phòng thị trường vẫn dùng thành tích nói chuyện. Trong nhóm thực tập sinh Lâm Cảnh với Mao Quân biểu hiện xuất sắc nhất, vì vậy hai người chưa bao giờ thích chủ động kết bạn tự nhiên trở thành đối thủ cạnh tranh.

Ưu thế của Lâm Cảnh ở chỗ lễ phép, khiêm tốn, thông minh, tài giỏi; ưu thế của Mao Quân ở giao tiếp, khéo đưa đẩy, có khí thế. Hai người với hai cách làm việc hoàn toàn khác nhau, kỳ thực rất thích hợp để hợp tác, vì vậy làm được không lâu trưởng phòng liên phân hai người họ đến một tổ, giúp đỡ một hạng mục quan trọng.

Mao Quân liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy tâm tình tên này mấy ngày nay rõ ràng tốt hơn, điều này khiến gã thấy khó chịu.

Có thể làm đối thủ uể oải là quang vinh của gã, có thể làm đối thủ nhận thua là mục tiêu của gã. Nhưng dưới công kích tinh thần mạnh mẽ cùng uy hiếp thành tích của gã mà tên đối thủ chỉ dựa vào khuôn mặt đã làm cả phòng thị trường yêu mến lại rõ ràng không chịu ảnh hưởng.

Mao Quân tính toán, hôm nay nhất định phải hất đổ tên mặt trắng này.

Lúc tổ nhỏ nghe giải thích về hạng mục xong rồi chia nhau đi làm việc, Lâm Cảnh không kìm được lòng cầm điện thoại nhìn thoáng qua.

Biết lúc này nhất định Đường Nguyên đang bận giám sát lắp đặt thiết bị sao có thời gian nhắn tin, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn biết lúc này cậu ấy đang làm gì.

Cảm giác người yêu nhất mỗi đêm đều tỉnh lại bên cạnh, chỉ cần hưởng một lần là mê.

Lúc Mao Quân đi ngang qua, đúng lúc nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng hắn. Rốt cuộc trong di động có cái gì? Có thể làm tên lạnh như băng khắc này cười ngọt như vậy!? Mao Quân chấn động.

Gã không nói rõ được cảm giác của mình, nhưng hiệu suất công việc rõ ràng kém đi.

Đặc điểm lớn nhất trong nhiệm vụ của tổ nhỏ là hiệu suất của cá nhân ảnh hưởng đến hiệu suất cả nhóm, Mao Quân chậm chạp làm tỷ lệ tăng ca là rất lớn. Các tiền bối ngại thực tập sinh chỗ dựa vững chắc, không ai không biết xấu hổ nói quá khó nghe, nhưng Lâm Cảnh gần đây đều hận không thể về sớm lại liếc nhìn gã, nhẹ nhàng buông ra một câu chỉ gã mới nghe thấy:

-Làm không hết thì tranh thủ gọi người đến giúp.

Mao Quân hận suýt nữa không cắn bàn phím.

Còn không phải cậu làm hại!

Hơn nữa nói xong câu đó không lâu cậu lại nhìn điện thoại!

Rốt cuộc cậu đang đợi ai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.