*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh chàng đẹp trai đã xuống xe, Tư Kiêu Kỳ cũng không còn tâm trạng đâu mà nói chuyện, anh để microphone qua một bên rồi bật máy phát thanh lên. Lúc trước anh đã phát hiện chỉ cần mình mở miệng nói chuyện cho dù là báo trạm hay là nhắc nhở đi chăng nữa thì người kia cũng sẽ lộ ra nụ cười như có như không. Nụ cười này rõ ràng rất nhẹ nhàng thế nhưng khi ánh nắng mặt trời ngoài cửa chiếu vào sẽ khiến người ta không thể nào quên. Giống như có cái chân mèo trong lòng mình vừa cào vừa gãi gãi, cảm giác ngưa ngứa khiến bản thân hạnh phúc không thôi.
Đáng tiếc hôm nay lại không thể nhìn thấy.
Tư Kiêu Kỳ chặc lưỡi, đổi hướng chạy về. Khi xe chạy tới Thất Gia Kiều anh vẫn chưa từ bỏ ý định lại nhìn nhìn màn hình quan sát một chút, cửa sau có mấy hành khách chuẩn bị lên xe, người kia vẫn không thấy đâu.
Chờ đến khi xe trở về trạm bệnh viện An Hải, Tư Kiêu Kỳ lại kì kèo một chút, đây đã là trạm về thứ hai, anh thông qua kính chiếu hậu nhìn xung quanh một vòng, trong xe đã không còn hành khách. Thế là anh lại càng nhàn nhã kì kèo, mắt chăm chăm nhìn trạm xe phía đối diện hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thần. Mấy phút sau, khi nhân viên quản lý ở nhà ga nhìn anh với ánh mắt “chó già giữ xương” (Ở đây nguyên văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-khach-cua-ta-la-thuy-than/27615/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.