Tư Kiêu Kỳ nắm tay Tiêu Thần đi về phía cổng lớn bệnh viện, lúc bọn họ đi xuyên qua hành lang có thể cảm nhận được một loạt ánh mắt đang ghim trên người mình. Trên mặt là cảm giác nóng rát, tim cũng không ngừng đập loạn, nhưng là không hiểu sao lại thấy rất kích thích, giống như khi nhỏ ăn vụng viên kẹo mà mẹ giấu kĩ, rồi lại thản nhiên nằm xem TV giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Mèo ơi.” Tư Kiêu Kỳ nhẹ giọng nói.
“Ừm?” Tiêu Thần hừ một tiếng, bước chân vẫn không dừng lại.
“Cảm giác…thế nào?”
“Cảm giác…” Tiêu Thần nghĩ kĩ một chút mới nói, “Chính là cảm thấy cái hành lang này con mẹ nó quá lớn.”
“Xùy,” Tư Kiêu Kỳ nhịn không được khẽ cười lên, “Bây giờ mới thấy khó chịu có phải là trễ quá không?”
“Ừm,” Tiêu Thần giật giật ngón tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, không biết nên buông ra hay là tiếp tục nắm, “Đâm lao thì phải theo lao thôi, nhưng mà cũng không thể cứ nắm tay thế này đi ra ngoài nhỉ?”
“Anh thì không có vấn đề,” Tư Kiêu Kỳ đắc ý nói, “Thật ra trong lòng anh rất vui.”
“Em đơn giản chỉ muốn tỏ rõ thái độ thôi, cũng không thể làm quá, nếu không ngày mai thế nào cũng bị viện trưởng gọi lên nói chuyện.” Tiêu Thần nói, “Gà ơi, làm sao bây giờ?”
“Anh cũng không biết,” Tư Kiêu Kỳ không nhanh không chậm cất bước, thậm chí còn bước chậm lại một chút, vênh váo nói, “Là em chủ động nắm tay anh, em tự nghĩ cách đi.”
Tiêu Thần liếc con gà trống Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-khach-cua-ta-la-thuy-than/1830394/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.