*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Trong phòng Karaoke rất tối, Tư Kiêu Kỳ tắt hết đèn, lúc này trong phòng chỉ còn ánh sáng hắt ra từ TV. Tiêu Thần ngồi ở một góc trong cùng, yên lặng mà rơi lệ. Khi Tư Kiêu Kỳ hát tới bài hát thứ chín Tiêu Thần mới lên tiếng: “Anh hát hay thật.” 
Tư Kiêu Kỳ ngẩn người một chút rồi quay đầu nhìn sang, Tiêu Thần vẫn ngồi trong góc tối, nhưng giọng đối phương lúc này truyền tới vô cùng vững vàng: “Anh hát bài nào giai điệu nhanh nhanh một chút.” 
Tư Kiêu Kỳ trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên chưa kịp thích ứng, ngồi ngây ra như phỗng, anh biết lúc này Tiêu Thần cần không gian để phát tiết tâm tình mới chọn liên tục mười mấy bài để hát, muốn để cho Tiêu Thần thoải mái mà khóc một trận. Anh nhớ tới trước kia khi làm công ty cũ bị phá sản, bản thân mang khuôn mặt tươi cười kết toán sổ sách, rồi hẹn mấy anh em thân thiết đi ăn cơm, ăn xong mình anh mua chai rượu chạy ra mộ ba mẹ ngồi khóc cả một đêm. Mí mắt giống như miệng cống vậy, bình thường sẽ đóng lại không cho nước mắt trào ra, nhưng một khi đã mở ra sẽ tràn ra vỡ đê, không gì có thể ngăn được. 
Làm công ty bị phá sản và việc bất hòa với mẹ mình, Tư Kiêu Kỳ thật sự không thể nói rõ cái nào thảm hơn cái nào, bởi vậy anh vốn cho rằng Tiêu Thần hôm nay không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-khach-cua-ta-la-thuy-than/1830343/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.