Phương Thịnh thính tai, cau mày hỏi lại: “Hạ Tử Hàm cậu nói cái gì?”
“Em nói em đố kị đó được chưa!” Hạ Tử Hàm lớn tiếng nói, “Anh nói tại sao em lại không thể tìm được người mình thích chứ?”
“Tại mắt cậu quá cao thôi.” Phương Thịnh xì cười, “Anh mới không tin cậu thế này lại không có cô nào theo.”
“Mấy người đó em không thích.” Hạ Tử Hàm lắc đầu một cái, vùi đầu vào hai tay tỏ vẻ đau khổ nói: “Chân ái à mày ở đâu?”
Người xung quanh nghe thấy bèn cười ồ lên, Tư Kiêu Kỳ cũng cười theo. Lúc Hạ Tử Hàm nói chuyện cặp lông mày của cậu sẽ nhíu lại, trong mắt như chứa đựng một cảm xúc gì đó khiến người ta cảm thấy cậu có chút đáng thương. Anh giật mình nhớ lại lời mình vừa nói, nhìn bộ dạng của cậu nhóc trước mặt, trong lòng cảm thấy bồn chồn ray rứt, đừng nói là đồng loại chứ, có khi nào tên nhóc này đối với mình…
Lại nghĩ nhiều rồi! Tư Kiêu Kỳ có chút chột dạ mà tự cười chính mình, cái tính hay tưởng bở của mình đúng là không sửa được, nhưng có điều nếu Tiêu Thần không nói gì thì cái tính này cũng không cần phải sửa. Bởi vì Tư Kiêu Kỳ cho rằng “tưởng bở” dù sao cũng giúp mình tăng thêm lòng tự tin, là một điều tốt, duy trì cũng không sao.
Xe chở đoàn khách du lịch về khách sạn ăn cơm xong, Trình Tử Hoa đi xuống kiểm tra xe, còn Tư Kiêu Kỳ thì đi ra cổng lớn của khách sạn gọi điện thoại cho Tiêu Thần. Anh đứng ngay cổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-khach-cua-ta-la-thuy-than/1830336/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.