*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả ồn ào trên thế giới dường như biến mất, bên tai chỉ còn lại câu nói của Kiều Hâm: “Bác sĩ Tiêu anh ở trên G7 đúng không, anh có thấy đại ca không?”
“Anh ấy…” Tiêu Thần cảm thấy trong cổ họng như bị vướng cái gì đó, chặn lại hết tất cả hô hấp của anh, mỗi lần hít thở giống như phải dùng hết khí lực toàn thân. Lúc này muốn nói gì cũng không nói nổi, rõ ràng là người đang sống sờ sờ mà cứ như bị đình chỉ, lồng ngực vô cùng đau đớn.
Mưa tựa hồ càng lúc càng lớn hơn, Tiêu Thần đã không còn thấy rõ cảnh vật trước mắt nữa.
“Bác sĩ Tiêu, lại đây nhanh lên!” Đằng xa có người hét lên, mấy nhân viên trong đội phòng cháy chữa cháy lúc này chạy ngang qua có một người vô ý lỡ đụng trúng Tiêu Thần khiến anh lảo đảo một hồi, đột nhiên bừng tỉnh lại.
“Kiều Hâm!” Tiêu Thần lớn tiếng nói, âm lượng như muốn lấn át đi hết tiếng mưa và tiếng còi cứu thương xung quanh, “Cậu đừng sợ!”
Kiều Hâm bị giọng điệu này làm cho hoảng hốt, giọng nói Tiêu Thần mạnh mẽ mà trầm ổn, làm cho hắn cũng phải trầm tĩnh theo. Hắn lấy hơi, nói: “Đại ca ở G7, anh ấy hôm qua có nhắn tin cho em nói đi suốt đêm không có ngừng lại nghỉ ngơi, anh ấy…muốn kịp tới đón anh tan ca. Em vừa mới nghe trên đài phát thanh nói G7 xảy ra tai nạn giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-khach-cua-ta-la-thuy-than/1830301/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.