Trong suốt hai năm qua, cuộc sống bất tri bất giác không âu lo phiền muôn, khiến Hoàng Phủ Thiểu Hoa không hiểu thế giới bên ngoài đã trải qua hau trăm năm hay mới chỉ hai mươi năm, du sao đối với hắn cũng không quan tâm
Hai người cứ như trước nắm tay nhau dạo chơi quanh hạnh hoa cốc, Tiểu Nguyệt Nhi nói dù sao vẫn phải đi tuần, mà Hoàng Phủ Thiểu Hoa cũng lẽo đeo theo hắn cùng đi
Ngay khi Hoàng Phủ Thiểu Hoa hái xuống một đóa hạnh hoa nhẹ nhàng ở trước mặt hắn tỏa hương thơm thì một tiếng hét kinh hãi ngay lập tức từ xa xa truyền tới
Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhíu mày, cho rằng đó là Tiểu Trần Nhi thanh mai trúc mã của Tiểu Nguyệt Nhi nên lúc này không lưu lại ở đây tránh quấy họ, Tiểu Nguyệt Nhi liền hướng theo thanh âm này mà đi tới
“thuộc hạ cứu giá chậm trễ!”
thiếu niên kia vội tiến tới, hướng Hoàng Phủ Thiểu Hoa quỳ gối cúi đầu
Nguyên lai, người này cũng tầm hai mấy thôi......trong lòng Hoàng Phủ Thiểu Hoa thầm nghĩ, nâng thiếu niên trước mặt đứng dậy
“Vất vả cho ngươi rồi, ngươi chắc đã đi tìm ta âu rồi?” Hoàng Phủ Thiểu Hoa nhẹ nhàng thở dài
“.... đúng, thuộc hạ đã tìm ngày suốt hai ngày nay”
“vất vả cho ngươi rồi..... ” vốn đang vỗ vai người nọ, Hoàng Phủ Thiểu Hoa đột nhiên im bặt.
Hắn mất tích hai năm, người này thì mới tìm hắn trong hai ngày, nói thế nào đi nữa thì một chút vất vả cũng không có nga.
“.....Ngươi làm thế nào mà tìm được ta ở đây” Hoàng Phủ Thiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-hoa-thon-he-liet-bo-1-tieu-nguyet-nhi-du-hoang-phu-thieu-hoa/121927/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.