Đạo không thể dùng lý trí để suy luận ra, càng dùng lý trí thì đạo lại càng trở nên xa xôi. Nếu thật có thể lý luận ra đạo thì tu chân giới cũng không coi trọng trạng thái "đốn ngộ" đến vậy. Nói đến "đốn ngộ", đó là một khoảnh khắc vi diệu khi thân và tâm, khi tánh và tướng, khi trong và ngoài hòa hợp với nhau.
Thế gian vẫn lưu truyền, tu hành vạn năm không ngộ được đạo, nhìn một nhành hoa nở lại chợt đốn ngộ.
Hôm nay, thời cơ của Tĩnh vẫn chưa đến, nhành hoa của hắn vẫn chưa thể nở rộ.
------
Thật ra thì hoa có thể nở hay không, lúc này đối với Tĩnh đã không còn quá quan trọng. Tĩnh cầu "đốn ngộ" nhưng lại không truy tìm "đốn ngộ"; hắn cũng không cố chấp vào thiền định nữa. Bây giờ, hắn đang từng bước từng bước nhàn nhã dạo chơi Yêu giới, cảm nhận biến hóa vô cùng của các pháp.
Nói đến biến hóa, khí hậu ở Yêu giới thật thất thường, không có chu kỳ bốn mùa như Nhân giới! Hôm nay thì mùa đông tuyết rơi, ngày mai lại nắng nóng oi bức cũng là chuyện bình thường. Vạn vật trong một cõi này vì sinh tồn mà cũng trở nên kiên cường, mạnh mẽ và dai dẳng hơn.
Tĩnh sử dụng Thân Như Ý thông biến cơ thể của mình trở thành một lão giả tóc trắng như tuyết, gương mặt hiền lành đầy nếp nhăn. Thế nhưng bước chân trầm ổn và thân hình cân xứng, thẳng tấp của hắn nào có mang vẻ già nua, ốm yếu?! Thân mặc áo bào trắng đơn giản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hanh-gia-ky/1895746/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.