Đàm Mạnh Hùng lúc này đang nhìn tấm bảng hiệu đằng sau cửa xe chỗ Dương Mộc Thanh ngồi
- Quán ăn Trung Hoa này được không?
Lúc nãy hắn dừng xe lại vì thấy bên đường giống có quán ăn với lại gần vào đường cao tốc nếu không ghé quán này thì e là khó có quán thứ hai.
Mà cô nghe vậy liền theo bản năng muốn ngó ra xem thử. Hắn chưa thu người lại liền bị trán của cô đập vào mặt. Cô a lên một tiếng.
- Mặt ngươi dày quá!
- Trán cô là đá à?
Đàm Mạnh Hùng xoa qua cái má phải, cũng thu người về. Hai người bước xuống xe đi vào quán ăn có chút cũ kỹ. Bảng hiệu cửa hàng cũng bị sờn màu. Bàn ghế vật dụng ở đây chủ yếu là dùng gỗ. Hương thơm của tinh dầu toả ra tạo cảm giác ấm áp.
Thấy có khách vào nhân viên đưa bảng menu và đợi cô gọi món. Cô không xem chỉ bảo đem vài món đặc trưng của quán lên là được.
- Cô không thấy đói bụng à? Lúc trước ở nơi của cô thì ăn gì?
- Lúc ở Lục Thiên Châu bình thường sẽ ăn Mật Quả sau một tháng mới thấy đói bụng. Còn không ăn thì hấp thụ linh khí là được. Nhưng khi đến đây cô ấy là một người bình thường nên cần bổ sung thực phẩm như mọi người.
Dương Mộc Thanh chỉ vào cơ thể mình. Hắn trước giờ vẫn theo chủ nghĩa hiện thực không tin những điều hư cấu cũng như là yếu tố siêu nhiên. Nhưng cô ấy lại khiến anh khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3502656/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.