Sáng ngày hôm sau Dương Mộc Thanh được Đàm Mạnh Hùng đón ra viện.
- Chúng ta đến nhà biên kịch Hà trước đã.
- Được, tôi đã hẹn cho cô và ông gặp vào buổi trưa, sẵn tiện cùng dùng bữa.
Dương Mộc Thanh gật đầu xem như đã rõ, ánh mắt hoa đào nhìn hắn có ý vị sâu xa.
- Bây giờ mới phát hiện ra là tôi rất đẹp trai có phải vậy không?
- Không! Tôi đang nghĩ xem người làm mình phải hộc máu đêm qua nên xử lí thế nào?
- Xử… xử lí gì chứ?
Đàm Mạnh Hùng một tay cầm vô lăng tay còn lại bất giác đưa lên cổ mình. Dương Mộc Thanh thấy hắn như vậy có chút buồn cười, hắn là bị cô doạ sợ đến mức này rồi sao?
- Anh nói lắp cái gì? Trong tôi đáng sợ thế sao? Ý tôi là đang nghĩ cách giúp anh.
- Đàm Mạnh Hùng tôi chưa từng sợ ai. Khoan đã! Hồi nãy cô gọi tôi là gì?
- Cẩn thận!
Két….két….Đoàng!
Chết tiệt! Lại bị ám sát
- Cô bám chắc vào! Tôi sẽ tăng tốc.
- Tăng tốc? Không cần thiết. Đừng tăng tốc!!!
Dương Mộc Thanh nghe hai từ tăng tốc thôi mà đầu đã muốn choáng váng buồn nôn rồi. Nhớ lại lần trước tên này lái nhanh làm tim cô muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nghĩ lại cảm giác đó vẫn còn rất sống động đây nè. Huống chi mấy chiếc xe tấn công bọn họ không phải người bình thường. Cô dồn nội lực vào tay tạo ra một ngọn lửa đỏ rồi hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3495622/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.