Dương Mộc Thanh vẫn chưa có ý định rời đi, cô đi về phía biên kịch Hà Nhi, đôi mắt cô dán chặt về phía cái bụng đã nhô ra vượt mặt người phụ nữ, nhưng khí đen đang bao trùm nó.
- Chỗ này bà không cảm thấy khó chịu sao?
- Cảm ơn cô đã quan tâm, đứa bé đang phát triển rất tốt.
Biên kịch Hà Nhi đã bốn mươi tuổi,hai vợ chồng hiếm muộn mười mấy năm nay rốt cục cũng mang thai được nên khi nhắc đến đứa bé bà liền đưa tay lên vuốt ve cái bụng to tròn rồi mĩm cười rất hạnh phúc. Nhưng Dương Mộc Thanh lại đưa tay đến gần bụng cách khoảng 3cm thì dừng lại. Chợt Hà Nhi cảm thấy đứa bé cử động đạp vào bụng bà, những cú đạp lần đầu tiên sau 5 tháng mang thai bà cảm nhận được.
- Nó đang đạp vào bụng tôi này, lần đầu tiên tôi cảm nhận được đứa bé đạp đấy.
Giọng bà Hà Nhi có chút kích động.
- Cũng may là còn có chút phản ứng đấy!
Dương Mộc Thanh đáp lời khiến mọi người có chút khó hiểu.
- Tôi phải đi rồi, bên ngoài còn có rất nhiều người chờ để thử vai. Việc này chúng ta hãy gặp riêng rồi nói.
Cô xoay người đi nhưng lại quay người lại dặn dò tiếp
- Đừng để quá muộn, nếu không tôi cũng chẳng thể giúp đứa con bà đâu. Nó sẽ chết nếu như hôm nay không gặp được tôi.
Lúc nãy bà Hà Nhi còn đang nghi hoặc không tin nhưng ngẫm nghĩ lại cũng thấy cái thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3495606/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.