Dương Mộc Thanh chỉ nhớ những chuyện mấu chốt và một vài người thân thuộc của nguyên chủ thôi nên khi đụng mặt Đàm Mạnh Hùng, một người không phải dễ gặp mặt như vậy thì càng không thể nhận ra. Nhưng thông qua chuyện vừa rồi cô cũng lờ mờ đoán được hắn là ai rồi.
Dương Mộc Thanh trở về nhà, bây giờ cô đang đứng trong căn phòng của nguyên chủ. Căn phòng chủ đạo là màu vàng kem, màu vàng nhạt kết hợp với màu trắng đem đến cảm giác thanh khiết và tinh tế. Trên bàn trang điểm là khung ảnh gia đình, cô tiến lại cầm lên ngắm nhìn. Bàn tay cũng vô thức đưa lên vuốt ve từng người trong ảnh. Cô nhớ đến phân đoạn nữ phụ đã ôm tấm hình này rất đau thương, chợt trong tim cũng rất đau lòng.
Trên tấm gương bỗng xuất hiện một Dương Mộc Thanh, tóc đỏ buông dài trên vai, mặc một chiếc đầm ngủ trắng, đây là dáng vẻ mà cô ấy trước lúc ra đi, ánh mắt buồn man mác. Nhưng khi đối diện với cô thì đôi mắt ấy lại mang thêm một tia hy vọng.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
- Cô đến rồi! Thật tốt quá! Hãy giúp tôi thay đổi số phận này đi có được không? Ước mơ của tôi là trở thành một ảnh hậu nổi tiếng, còn ba mẹ tôi lại muốn con gái họ kế thừa tập đoàn Dương thị. Nhưng giờ cả hai điều đó tôi đều không thể thực hiện nữa rồi. Hức… hức Ngay từ đầu tôi đã được viết là một nữ phụ não tàn rồi, một cái chết đã được định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3495603/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.