Dương Mộc Thanh sau cái đêm hôm ấy không thể chấp nhận nổi sự thật này luôn tự nhốt mình trong phòng. Trong căn phòng to lớn cô ngồi bệt dưới đất, ánh mắt vẫn không có hồn, nhìn ra bầu trời, ánh trăng thật tròn và đẹp. Cô chớp mắt đôi hàng mi lại rũ xuống, nhìn bức hình gia đình ba người, trong bức ảnh có ba mẹ đang ôm lấy cô gái mặc đồng phục tốt nghiệp đại học, tay cầm bó hoa hướng dương to, cô cười rất tươi. Cô sờ vào gương mặt từng người trong khung ảnh, cổ họng nghẹn ngào không dám cất lên lời nào, chỉ có nước mắt rơi lộp bộp xuống khung ảnh. Cảm giác nhục nhã này cô không dám đối mặt cùng với ai nữa cả, cô chẳng còn là một đoá hoa tươi đẹp trong mắt của mọi người rồi. Cô nhắm mắt tay siết chặt khung hình ôm nó vào lòng. Sau một lúc lâu, cô kéo ngăn tủ cạnh giường ra lấy một lọ thuốc ngủ. Cô trút hết tất cả số thuốc còn lại ra tay rồi cho vào miệng uống hết. Cô lên giường nằm đó, có lẽ một giấc ngủ ngon sẽ nhanh đến rồi cô sẽ quên đi được tất cả. Dương Mộc Thanh như nàng công chúa đang ngủ say nhưng tiếc rằng mãi mãi chẳng có một chàng hoàng tử nào xuất hiện đánh thức được cô cả. Đến khi ông bà Dương đi công tác từ nước ngoài về mới phát hiện ra cô con gái mà ông bà đặt ở đầu trái tim đã chết. Bà ấy chết lặng đứng đó qua mấy giây sau mới gào lên ôm mặt ngồi thụp xuống khóc nức nỡ. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-yeu-phuc-anh/3495600/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.