27.
Đã qua hai ngày.
Trang Nam ngồi xổm trước nhà Lâm Ôn nhét thiệp vào trong khe cửa, thiệp đã không còn là một ngày hai tấm nữa mà là một ngày n tấm, Trang tiên sinh không được phép vào bên trong, vì vậy anh muốn nói cái gì thì liền viết cái đó, sau đó nhét vào trong khe cửa.
Lâm Ôn sống hướng nội và nhạy cảm, da mặt thậm chí còn mỏng hơn tờ giấy.
Chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái thì cả người liền bể đầu chảy máu.
Vậy nên sau cuộc trò chuyện ngày hôm đó, Trang Nam chưa hề gặp lại Lâm Ôn.
Sóc con tiên sinh xấu hổ mà trốn về hốc cây, đồng thời dùng hạt thông lớn chặn lại trước cửa, không để cho con chim lớn nào đó có cơ hội bước vào.
Trang Nam hối hận vì bản thân đã lỡ miệng, anh không để ý hình tượng mà buồn rầu ngồi trên tấm thảm trước cửa nhà Lâm Ôn, từ trong túi rút ra mấy tấm thiệp, nhíu mày viết chữ.
— Mèo là của tôi, em cũng là của tôi, dựa vào cái gì lại không cho tôi vào nhà chứ!
— Không cho tôi thấy người thì hãy để tôi thấy mèo đi mà.
— Hãy cho tôi vào trong đi, tôi hứa sẽ chỉ nhìn mèo thôi chứ không nhìn em đâu mà.
Từng cái từng cái được nhét vào nhưng không cái nào được hồi âm.
Trang Nam gãi mũi, xem thời gian lại thấy đã đến giờ ngủ.
Anh vừa chuẩn bị đứng dậy thì cửa phòng A2401 vốn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra.
Đúng lúc đèn cảm ứng vụt tắt, ánh đèn phòng len theo cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom/117129/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.