Ngày hôm sau, sáng sớm hai người mang balô xuất phát.
Bởi vì không phải là mùa du lịch, ngọn núi này lại cũng không phải là chỗ du lịch nổi tiếng, dọc theo đường đi cũng không có gặp phải người. Như vậy cũng tốt, Ngụy Tử Nịnh rất thích bầu không khí như vậy.
"Ngọn núi này không khí thật là tốt." Ngụy Tử Nịnh hít sâu một hơi, cảm giác cả người đều sống lại.
"Đúng vậy, cảm giác tinh lực thật tràng đầy."
"Vậy chúng ta bắt đầu đi, xem ai ngã quỵ trước nga." Ngụy Tử Nịnh không sợ chết khiêu khích. Tô Cũng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Ngay từ đầu hai người còn âm thầm phân cao thấp, ai cũng không nhường ai, đến phân nửa thời gian thì hai người không chịu được. Tô Cũng xem như hoàn hảo, còn Ngụy Tử Nịnh thì là cái người suốt ngày chỉ ngồi văn phòng làm việc, cảm giác chân như bị phế rồi, nhưng chính mình là người đưa ra khiêu chiến, chết cũng phải hoàn thành a. Ngụy Tử Nịnh khắc sâu được một cái đạo lý, không làm quân tử sẽ không phải chết...
Tô Cũng nhìn thấy ở trong mắt, người ngay từ đầu còn hăng hái bừng bừng, hiện tại đầu đã đầy mồ hôi, tuy rằng bản thân cô cũng mệt chết đi, nhưng không có giống như Ngụy Tử Nịnh khoa trương như vậy, còn có thể tiếp tục sao. Nhìn Ngụy Tử Nịnh còn đang cắn răng kiên trì, cô thực sự không đành lòng, nên quyết định nhận thua, ngồi ở trên tảng đá, than vãn:
"Nóng chết mất, nóng chết mất, trời mùa hè nóng như vậy thật là muốn giết người a."
Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-ty-ty-thinh-tra-loi/196130/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.