31.
Tôi nhìn ra cửa, chỉ cách tôi hai bước chân.
Chỉ cần tôi chạy ra được, tôi sẽ gõ cửa từng nhà, đánh thức từng người đang say giấc nồng.
Anh ta sẽ hoàn toàn xong đời.
32.
Tôi đặt tay lên tay nắm cửa.
"Mẹ ơi."
Bất chợt, anh ta nói.
"Tôi đếm ba tiếng." Anh ta nói.
Anh ta quỳ xuống đất, nắm chặt đầu của Lục Vũ, lưỡi dao đặt sẵn trên cổ Lục Vũ.
Anh ta nghiêng tai, lắng nghe.
"Hãy để tôi nghe thấy giọng của cô."
Đầu dao nhọn đâm vào làn da cổ của Lục Vũ, máu bắt đầu rỉ ra. Lục Vũ trong trạng thái hôn mê, ngón tay gần như không còn sức để rung động.
"Một."
"Hai."
33.
"Tôi ở đây", tôi nói.
Hắn cười khi nghe thấy tôi.
"Giọng cô có vẻ run rẩy," hắn nói.
"Tôi ở đây!" Tôi kêu lên.
Anh ta nghiêng tai, cố gắng phân biệt được vị trí của tôi.
"Hãy đi xa cửa một chút."
"Được."
Tôi đáp lại, bước nhanh vài bước.
"Trông có vẻ như cô chỉ đang đứng tại chỗ mà thôi."
Anh ta trở nên cảnh giác.
Từ khoảng cách này, tôi hoàn toàn có thể chạy ra cửa và thoát ra ngoài.
Nhưng, Lục Vũ...
Con dao trong tay hắn ta lại tiếp tục cắm sâu vào làn da của Lục Vũ.
Tôi cắn răng, lùi lại vài bước.
Cơn mưa tầm tã vẫn tiếp tục tuôn xối xả, tiếng ồn ào cuồng nộ, tràn ngập căn phòng.
"Mang giày vào."
"Cái gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-mu-cua-toi-la-ke-sat-nhan/3429503/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.