Chương 110
Cố lấy lại bình tĩnh, tôi dùng điện thoại của mình tìm kiếm tài khoản Facebook của Trần Đức Bon. Tôi buộc phải nói chuyện với anh ta một lần, mọi chuyện quá mập mờ không rõ ràng, tôi cần làm sáng tỏ.
Tôi nhanh chóng để điện thoại anh Quân vào chỗ cũ, sửa thành chưa đọc cuộc trò chuyện rồi ngồi ngay ngắn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc tôi phải giải quyết thế nào đây? Tôi giống như một con ngu bị kéo vào vở kịch vậy. Anh Quân trở lại, nhìn cách đối xử của anh với tôi khiến tôi chưa thể tin anh lại là người như vậy, anh diễn quá đạt! Cũng may vì quá nặng tình với hắn, tôi chưa thể mở lòng yêu anh. Nếu tôi quên hắn và yêu anh thật, có lẽ tôi sẽ bị lừa thêm một lần rồi.
Tôi quyết định không nói gì với anh cả, tự mình tìm hiểu mọi việc.
Chúng tôi vẫn trao đổi, trò chuyện với nhau như thường. Quả thực nếu không đọc trộm tin nhắn, tôi sẽ không ngờ được anh Quân chỉ đang diễn.
***
Trở về nhà. Mây dạo này đi vắng suốt, một mình tôi lủi thủi ở nhà cũng buồn, tôi bỗng thèm uống một chút bia. Tôi nghĩ tôi chỉ nên uống 1,2 lon cho đỡ thèm thôi, uống nhiều sợ say mất.
Nghĩ là làm, tôi chạy ra tiệm tạp hoá đầu ngõ mua chục lon bia, tôi mua để dành chứ không uống hết đâu, mua thêm đồ nhắm nữa. Bày biện mọi thứ, tôi bắt đầu uống. Người ta nói uống bia một mình là một kiểu cô đơn nhất, tôi đồng tình với ý kiến đó. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328782/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.