Chương 93
Để cơ thể bé nhỏ không bị cơn thịnh nộ từ hai đứa bạn hành hạ, tôi nhảy vào lòng hắn, ôm chặt hắn để cho hắn làm bia đỡ đạn. Hai đứa bạn không làm được gì, tức lắm.
Bốn chúng tôi mỗi đứa một nơi, chung cái đất Hà Nội nhưng không học cùng. Mây học Đại Học Luật, Lan thì học Ngoại Thương, tôi học Kinh Tế Quốc Dân. Còn riêng Trần Mạnh Toàn nổi bật hơn tất cả, hắn học Y Hà Nội, Y Đa Khoa luôn. Năm nay Đại học Y lấy 29.5 điểm, hắn thi ba môn Toán, Sinh, Hoá thì cả ba môn đều được 10, Văn, Anh bắt buộc cũng không kém cạnh. Điểm tổng kết cao nhất khối. Ai nhìn vào cũng nghĩ hắn là một tên quái vật. Sời, người yêu tôi không giỏi cũng lạ.
Đến ngày đã định, bố đưa tôi đi thuê phòng trọ, chuẩn bị nhập học. Hai Bà Trưng với Đống Đa nó xa nhau nên tôi với hắn sẽ không trọ cùng. Thật ra như vậy cũng đúng thôi, dù có yêu nhau nhưng cứ sống buông thả như này đến tai người ngoài lại không tốt.
Ai ngờ khi vừa chào tạm biệt bố yêu thì hắn từ đâu nhảy bổ ra trước mặt. Khỏi phải nói tôi bất ngờ, hoảng hốt đến mức nào. Mặc cho tôi ngơ ngác chưa thể phản ứng, hắn ôm tôi cười vui vẻ:
"Mới có mấy ngày không gặp mà cứ như xa cách ngàn thu ý. Linh nhớ tôi lắm nhỉ? Thương ghê."
Mặt tôi ngắn tũn lại. Tôi bị hắn ôm đến nỗi khó thở, phải dùng sức đẩy hắn ra.
"Sao cậu lại ở đây?"
Phòng trọ bố con tôi thuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328765/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.