Chương 49
Tôi nói lớn:
"Anh đừng vu oan giá hoạ. Chị đừng nghe hắn nói lời đường mật, tin em đi."
Chỉ vì sự linh hoạt trong giao tiếp mà khiến bao cô gái bị mê hoặc, nghe theo. Tôi cố gắng giải thích, mong rằng Phạm Quỳnh Anh sẽ nghe theo tôi.
Chị ta rời khỏi vòng tay của Nam, đi đến gần tôi.
"Hôm nọ mày ăn tát chưa kinh à?"
"Tôi có ý tốt, chuyện hôm trước chị sai tôi chưa nói gì, nay khuyên chị thật lòng chị không nghe. Mấy nữa bị anh ta lợi dụng đến không còn một mảnh vải trên thân thì đừng hối hận."
Đang trong cơn tức giận tên cặn bã Trịnh Văn Nam, gan tôi cũng lớn lên nhiều. Cùng là con gái, cùng là người bị hại, Phạm Quỳnh Anh đừng ngu ngốc nữa có được không?
Chị ta quát lên:
"Mày câm mồm, không ăn được thì đạp đổ à?"
Thôi thật sự muốn tát cho chị ta tỉnh ngộ.
Tôi lựa chọn nín nhịn. Vẫn còn Facebook có chứa tin nhắn, lúc đó cãi nhau cũng không muộn. Tôi quay người kéo ba đứa bạn rời đi.
Tóc tôi bị một bàn tay giật lại, trong lòng đoán được là ai, tôi đưa tay giữ chân tóc trạn bị đau, đưa chân đạp mạnh ra đằng sau, trúng bụng của Quỳnh Anh, chị ta đau nên sức lực nắm tóc tôi cũng giảm, tôi nắm chặt cổ tay chị ta, khoá lại. Tôi đã từng nói hồi mẫu giáo tôi có đi học võ phòng thân, tuy đã quên gần hết nhưng võ đã ngấm vào máu rồi, tôi chỉ không đánh được hắn thôi chứ lũ con gái chân yếu tay mềm này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328721/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.