Chương 15.
Ức, ức nhưng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Những xui xẻo từ trước đến giờ toàn bộ đều cho Trần Mạnh Toàn kia gây ra! Hắn phải chết, hắn đã phá hủy cuộc sống bình yên của tôi.
Nhưng tôi vẫn chưa biết phải trả thù hắn như thế nào. Tôi không thể làm như trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình, cầm dao đâm hay cầm súng bắt một phát chết tươi cả. Tôi sợ đi tù. Từ nhỏ tôi chưa từng thù oán ai vậy nên càng không có việc đi hại người khác. Vì vậy mấy cái thủ đoạn cỏn con của tôi làm sao qua mắt nổi lão cáo già như hắn. Hơn nữa hắn còn có bố mẹ tôi, bố mẹ hắn bảo về, bên tôi thì chắc có ai cả. Thỏ con đơn phương độc mã làm sao thắng nổi một bầy sói hung ác?
Ngay khi mẹ vừa về đến nhà, tôi đã lao ngay vào mách tội hắn:
"Mẹ ơi tên kia... bạn Toàn dám lôi con chó to đùng luôn rình cắn người kia về nhà mình kìa."
Tôi đã biết đó là con chó chứ không phải con sư tử rồi, nó thuộc giống chó Ngao Tây Tạng thuần chủng, cực kì hung dữ và thích ăn người. Một nhát cắn của nó khỏi chữa trị, chết ngay tại chỗ rồi còn đâu.
"Cái gì? Sao cơ?"
Mẹ tôi hỏi. Tôi mừng thầm trong lòng, vậy là xem ra mẹ sẽ đứng về phía tôi rồi, tôi biết mẹ yêu ghét cho mà.
"Mẹ, mẹ mau bảo Toàn mang con chó đó đi đi."
"Cái con hâm này, làm gì mà cứ sửng cồ lên như thế? Là mẹ cho phép con trai mẹ mang con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-luu-manh/1328687/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.