Đột nhiên, bó hoa rơi xuống chỗ hai người, theo phản xạ giơ tay ra bắt lấy. Đồng thời, đều chụp được hoa.
Lúc này, Tạ Thảo Nhi và Đinh Cường Phú đi tới, trong đầu đã bày sẵn kế gán ghép hai người này.
"Ôi trời ơi, đúng là duyên quá đi."
Người lên tiếng là Đinh Cường Phú, anh nháy mắt với Triệu Thế Hiển, muốn nói: "Cô gái này được đúng không?" Đáp lại anh ấy chỉ là nụ cười trừ của anh.
Tạ Thảo Nhi cũng hùa theo chồng mình, nói: "Nhìn từ xa hai người đẹp đôi lắm đó nha. Không khéo mai sau thành bố mẹ nuôi con của tụi mình đấy."
"Hơ..."
Phan Vân Kiều khinh bỉ liếc nhìn Triệu Thế Hiển. "Với người này? Tôi thà ế cả đời."
"Tình cờ, tôi cũng nghĩ như cô." Triệu Thế Hiển chẳng hề chịu thua kém hùa theo.
Cũng không biết vì lí do gì, chắc chắn chỉ một chú cún thôi làm sao mà khiến hai người họ đối đầu nhau như này? Phải có vấn đề gì đó rồi.
Tối hôm ấy, đêm tân hôn...
"Chồng, em có chuyện muốn nói."
Thấy Tạ Thảo Nhi ấp úng, Đinh Cường Phú phì cười, nhéo má cô cưng chiều. "Chuyện gì?"
"Mình dời tuần trăng mật lại một ngày được không? Em muốn tìm nhà cho Kiều."
"Sao em giống anh thế?"
Đinh Cường Phú cũng đang định bàn bạc việc dời trăng mật để tìm nhà cho Triệu Thế Hiển.
Bất giác, hai người trố mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông, cười gian xảo.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Chồng ưi~~~"
"Anh đây..."
"Hiểu em chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
Sáng hôm sau, theo như cuộc trò chuyện vào đêm hôm qua, đôi vợ chồng thích lo chuyện bao đồng này, dẫn Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển đến căn nhà có thiết kế đẹp mắt, lại gần trung tâm thành phố, chỉ cách mười đến mười lăm phút đi xe. Tiện đi làm, giá thuê hợp lí, đặc biệt không thuộc cả Phan thị lẫn Triệu thị.
Ban đầu, Phan Vân Kiều nhìn thấy Triệu Thế Hiển đã muốn bỏ đi, bị Tạ Thảo Nhi giữ lại, dùng mọi lời dụ dỗ.
"Nói cho anh biết, Kiều của em chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Phan thị đó."
Tạ Thảo Nhi chỉ muốn thông báo cho Đinh Cường Phú, để anh ấy nhắc nhở Triệu Thế Hiển, nếu hai người đó thuê chung nhà thì đừng làm gì quá đáng với Phan Vân Kiều. Dù bỏ nhà đi, nhưng cô vẫn được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
"Tưởng gì, Hiển chính là cậu ấm nhà họ Triệu."
Hai người này rơi vào trầm lặng, lại nhìn nhau.
Ôi!!!!! Đây có phải duyên phận không?
Tạ Thảo Nhi từng được nghe Phan Vân Kiều kể. Ngày còn bé, hai nhà Phan - Triệu qua lại thường xuyên, nên Phan Vân Kiều và anh trai Phan Mạnh Kiên cùng Triệu Thế Hiển với chị gái anh - Triệu Phương Anh chơi cũng rất thân với nhau. Nhưng rồi xảy ra xung đột, bốn đứa đánh nhau dữ dội, cứ gặp là đánh, cứ nhìn đối phương là thấy khó ưa. Nên từ năm lên bảy, Phan Vân Kiều không còn gặp hai chị em nhà Triệu nữa.
Một hồi bàn bạc, à không, là một hồi cãi nhau chí choé, Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển đều đổ gục trước căn nhà này. Có vườn, có sân, nằm gần trung tâm thành phố, lại yên tĩnh. Đặc biệt là giá thuê hợp lí. Điều quan trọng nhất, nhà có hai tầng, mà hai tầng riêng biệt. Có điện nước, bếp núc, nhà tắm, nhà vệ sinh... riêng hết.
Phan Vân Kiều nói với Tạ Thảo Nhi: "Tao ở tầng hai, hắn ta sống tầng một."
Tạ Thảo Nhi và Đinh Cường Phú không hẹn mà gặp nói: "Quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn gặp. Có trốn thế nào cũng không thoát khỏi duyên phận."
Lâu lâu mới thấy Đinh Cường Phú nói mấy câu này, Triệu Thế Hiển không nhịn nổi, trêu chọc: "Lấy vợ vào rồi tinh tướng thế."
Ấy vậy mà Đinh Cường Phú chẳng hề để tâm đến lời nói của Triệu Thế Hiển, tiến đến vỗ vai anh, nói: "Cuối cùng tao cũng hiểu được nỗi khổ của bố mẹ mày."
Trước nay, Đinh Cường Phú không tin vào mấy chuyện này, nhưng bây giờ, thấy Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển mới biết. Trên đời, không chuyện gì là không thể.
Ghét của nào, trời trao của nấy.
Quan hệ của Đinh Cường Phú không tệ, mới đó đã bàn giao xong việc thuê nhà. Ngay trong buổi sáng hôm ấy, Tạ Thảo Nhi đã sắp xếp được người dọn dẹp, mua mới đồ cho hai con người lười biếng kia.
"Này, đây là nhà hai người đấy!"
Tạ Thảo Nhi hết nhịn nổi, cằn nhằn. Lại nhìn Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển yên vị, mỗi người một cái xô pha, nằm như đúng rồi.
"Tí nữa tao trang trí tường cho."
Từ khi còn nhỏ, Phan Vân Kiều đã bộc lộ tài năng hội hoạ, cô không thích kinh doanh, càng không thích công việc văn phòng, nên đã chọn làm hoạ sĩ truyện tranh mạng, hiện giờ, cũng có tiếng tăm, tự nuôi sống bản thân và phục vụ cho sở thích của mình được.
"Dậy đi mày!"
Đinh Cường Phú đá Triệu Thế Hiển.
"Tí tao nấu ăn cho."
Triệu Thế Hiển không muốn thừa kế gia sản, càng không muốn lấy cô chiêu nhà họ Phan kia. Anh đã tự mở một quán ăn, chính mình làm đầu bếp, kinh doanh khá tốt.
"Anh nấu? Ăn được không đấy?"
"Tôi đâu nói là nấu cho cô ăn?"
Đấy, lại tiếp tục đấu khẩu. Đúng thật là bó tay với hai người này. Rảnh rỗi cãi nhau được sao không dọn dẹp nhà cửa cùng vợ chồng mới cưới kia đi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]