Chương trước
Chương sau
Ông Tơ mới quay lại dương gian đã phải trông trẻ, chả là sáng nay Phan Vân Kiều có đưa cậu bé này nhờ ông trông hộ. Khổ nỗi, từ đó đến giờ ông còn chưa từng bế trẻ con, chứ nói gì đến chăm.

"Chú ơi, sao chú giống con gái thế?"

"Ặc..."

Bình tĩnh, trẻ con rất ngây thơ, không nên nổi đoá.

"Chú giống con gái nhưng mà là đàn ông nha."

"Cháu không tin đâu."

"..." Đáng lẽ ra hôm nay nên để cho bà Nguyệt lên đây trông trẻ mới đúng.

Phan Vân Kiều tìm một vòng không thấy Tạ Thảo Nhi, cô đành đón bé Tí đem đi về nhà mẹ. Hiện tại, vợ chồng bạn thân đang có vấn đề gì đó, cô phải làm cho ra lẽ mới được.

Phải nói, thời khắc nhìn thấy cô, ông Tơ như nhìn thấy một vị thần vậy, nhảy dựng lên. Cuối cùng cô cũng tới đưa thằng quỷ nhỏ mồm mép lạnh lợi này về.

"Làm phiền anh rồi."

"Không có gì đâu." Lần sau đừng tới nữa là được.



Cô không ghé vào nhà mình lấy đồ cho bé Tí mà mang bé về thẳng luôn. Bố mẹ cô cũng chẳng thiếu dăm ba cái bộ quần áo này.

Trong nhà, sau khi nhận điện thoại của Đinh Cường Phú, Triệu Thế Hiển lập tức lái xe tới đón anh ta. Chẳng biết xô xát thế nào lại bị khâu tám mũi ở trên trán.

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Tao thấy hay là mày từ bỏ Kiều đi, kiếm cô gái nào dịu dàng mà yêu."

Câu nói vừa phát ra, không chỉ Triệu Thế Hiển kinh ngạc mà Lan - người vừa về đến nhà, chưa đi đến phòng khách cũng sững lại.

"Tại sao?"

"Buồn lắm."

Nét mặt bất đắc dĩ, đầy thương tâm của Đinh Cường Phú khiến anh tò mò.

"Mày có thật sự thích cái cô Kiều kia không?"

"Tao thích cô ấy."

Nghe vậy, Đinh Cường Phú ngao ngán, với cái điệu bộ này chắc chắn tương lai Triệu Thế Hiển sẽ giống như anh ấy.

Đêm qua, anh ấy có về nhà muộn, điện thoại hết pin nên không thể nhận được cuộc gọi, vừa về đến cửa đã bị Tạ Thảo Nhi phang ngay một cái ghế lên đầu. Cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô ấy đã mắng anh té tát, cào cấu xé. Nói chung là phụ nữ có mấy môn võ gì cô ấy đều tung ra hết, Đinh Cường Phú chỉ biết ôm lấy thân mình mà chạy.

Đối với Triệu Thế Hiển, Lan chỉ có chút cảm tình, có chút mộng tưởng anh thích mình. Nhưng khi nghe chính chủ chính miệng thừa nhận thì mọi kịch bản đang diễn ra trong đầu cô ấy lập tức tan biến hết.

Cuối cùng cũng thông, Phan Vân Kiều đến, đưa Tạ Thảo Nhi về nhà mình.

"Quỳnh trở về rồi."



"Ờm." Triệu Thế Hiển vẫn chưa biết Quỳnh trong miệng anh ấy là ai.

"Hôm qua, cô ấy nhờ tao qua sân bay đón."

Câu nói ấy vừa dứt, một thân hình nhanh như chớp lao đến, túm lấy tóc Đinh Cường Phú.

"Bà biết ngay mà, có phải tụi bay hú hí sau lưng bà không?"

Sau một hồi cào cấu dữ dội, may mắn là vết băng trên trán Đinh Cường Phú chưa bị làm sao. Thấy tình hình căng thẳng, Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển nhanh chóng vào can ngăn, tách Tạ Thảo Nhi ra.

Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, ở giữa là cặp đôi chính. Lúc này, Đinh Cường Phú không nhịn được nữa, mới nói: "Em rốt cuộc bị làm sao vậy?"

"Anh còn dám hỏi tôi câu đấy à?"

Phan Vân Kiều thở dài, cô không ngờ Đinh Cường Phú lại là người như vậy. Chỉ có Triệu Thế Hiển vẫn chưa biết gì.

"Anh đã làm gì sai?"

"Cái cô mối tình đầu của anh trở về, đêm qua anh ở với cô ta nên về nhà muộn đúng không? Tôi đọc được tin nhắn rồi!"

Ban đầu, thấy tin nhắn của cô gái tên Quỳnh đó, Tạ Thảo Nhi ậm ừ cho qua thôi, cô ấy biết chồng mình không còn thích cô ta nữa. Ai ngờ được anh ta đi đến nửa đêm mới về.

"Cái gì cơ?"

Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng. Đinh Cường Phú vội vã thanh minh: "Đêm qua, anh đi ăn với đồng nghiệp, điện thoại lại hết pin. Về đến nhà lại bị em đánh lên bờ xuống ruộng, thời gian đâu mà đi hú hí với người ta?", rồi anh ấy lại gần ôm lấy cô ấy, ý muốn làm hoà.

Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, dù ai là người sai đi nữa, anh ấy vẫn luôn là người làm hoà trước.

Mọi chuyện đang diễn ra êm đẹp, chỉ có Triệu Thế Hiển - người anh em chí cốt của Đinh Cường Phú, lên tiếng ngờ vực: "Mày từng thích Quỳnh gì đó à?"

Lại còn Quỳnh gì đó nữa....

Nghe cái giọng điệu này, anh ấy chắc chắn Triệu Thế Hiển đã quên con gái nhà người ta rồi. Mặc dù không thích cô gái kia lắm, có người vợ nào lại có cảm tình với nữ thần trong lòng của chồng mình đâu, nhưng Tạ Thảo Nhi thấy cô ta hơi đáng thương.

"Mày không hiểu đâu."

Trước khi xác định quan hệ, anh ấy và Tạ Thảo Nhi từng có một khoảng thời gian rất thân với nhau, mọi chuyện anh ấy đều bộc bạch hết với cô. Kể cả việc anh thích Quỳnh, cô ấy lại tỏ tình với Triệu Thế Hiển. Mà Đinh Cường Phú đã lâu không còn giữ liên lạc với Quỳnh rồi, tự nhiên cô ta nhắn tin cho anh làm gì?

Vốn là người có sự nhạy cảm cao, Phan Vân Kiều nhìn nét mặt của Đinh Cường Phú, mơ hồ đoán ra cái gì đó.

Khách sạn K...

Một cô gái thân hình quyến rũ, mặc một bộ váy xuông dài đến mắt cá chân. Cô đi nhẹ nhàng, từng bước đi, như hớp hồn cánh đàn ông ở đây. Có điều, nét mặt cô gái ấy không được tốt lắm.

"A..."

"Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi."

"Mắt cô mù à?"

Lan chỉ biết cúi đầu xin lỗi ríu rít. Cô ấy khó khăn lắm mới xin được làm nhân viên ở đây, bị đuổi coi như toi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.