Edit: ShiibaReiki
Hiện tại Kỳ Diệp tức giận đến đỏ mặt.
Sau khi về nhà, Kỳ Diệp một tay xới cơm múc canh, một bên kể lại câu chuyện xấu hổ xảy ra hôm nay, không ngờ tên nhóc trên bàn ăn không an ủi cậu mà còn ngồi nói mấy lời châm chọc!
"Em còn nói thế!" Kỳ Diệp chỉ cảm thấy vận may gần đây không tốt, còn bị người ta bỏ đá xuống giếng nữa.
"Em không có ý đó mà..." An Kinh Giới nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích.
"Vậy em có ý gì?" Kỳ Diệp dựng râu trừng mắt.
"Ý em là, lúc bị bệnh còn được người khác quan tâm luôn luôn là chuyện tốt nha..." An Kinh Giới bỏ cái nĩa xuống, xòe bàn tay đặt trên mu bàn tay của Kỳ Diệp, "Khi còn bé, mẹ với cha em đều bộn bề nhiều việc, anh đừng thấy mẹ em bây giờ là vậy, khi ấy bà đối xử rất nghiêm khắc với em đó."
An Kinh Giới thở dài một hơi, nói tiếp, "Dù bà không ở nhà thì cũng tìm gia sư nghiêm khắc đến để dạy dỗ lễ nghĩa cho em, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ em, sẽ không quan tâm những chuyện khác trừ vẻ bề ngoài của em."
"Cho nên khi cha mẹ không ở nhà, lúc em bị cảm, nhiều lắm chỉ được ăn cháo do bảo mẫu nấu, nuốt một viên thuốc rồi bò lại giường đi ngủ."
"Dì không biết hả? Dì không về chăm sóc em à?" Kỳ Diệp cảm thấy có hơi kinh ngạc.
"Em không cho bảo mẫu nói với mẹ em," An Kinh Giới nhìn Kỳ Diệp, "Đúng thật, nếu như mẹ biết em bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-ho-ban-cung-phong-lang/353108/chuong-15.html