Edit: ShiibaReki
Sau khi Lưu Vũ Trạch trải qua một phen lạnh thấu xương, cuối cùng Lục Khải Bình cũng hài lòng gật gật đầu.
"Đi ăn không?" Lục Khải Bình đứng dậy từ cái ghế.
"Em không có thói quen ăn trước trận đấu." Lưu Vũ Trạch trả lời đúng sự thật.
"Thế à? Vậy nợ em một bữa." Lục Khải Bình tùy ý xoa xoa đầu Lưu Vũ Trạch, xoay người đi về phía cổng.
"Vâng... Ủa?" Đột nhiên Lưu Vũ Trạch kịp phản ứng, bỗng quay đầu nhìn Lục Khải Bình đã đi xa.
Lưu Vũ Trạch đưa tay sờ sờ đầu, nhớ lại hơi ấm từ bàn tay lúc nãy. Mới nãy là... bị sờ đầu à? Không đúng, mới nãy phải thầy không ta...?
Trời ạ!! Người vừa rồi là ma quỷ chỉ biết đánh người sao?! Với cả, nợ em một bữa là gì trời?!
Lưu Vũ Trạch nổi hết cả da gà.
Sau khi Kỳ Diệp dọn dẹp phòng bếp xong liền mang cơm hộp dưỡng sinh đến bệnh viện ở thủ đô.
"Cứ gọi điện cho thư ký Giang vậy." Kỳ Diệp cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị bấm gọi. Lúc này, đột nhiên bị một luồng ngoại lực tác động vào người, Kỳ Diệp bị mất thăng bằng, trực tiếp té sấp xuống đất.
"Úi! Trời ơi! Cậu không sao chứ?!" Một người đàn ông kéo cậu từ dưới đất lên, "Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý nhìn đường."
Hiện tại Kỳ Diệp vô cùng sôi máu. Vừa mới bị trật mắt cá chân, giờ lại bị người ta đụng ngã, nếu ngược lại là hộp cơm cầm trên tay thì biết làm sao bây giờ?! Cái kẻ lỗ mãng này sao mà bồi thường nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-ho-ban-cung-phong-lang/353106/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.