Nước hồ rất lạnh, vây lấy tôi là sự lạnh buốt của thân thể lẫn trái tim, trước mắt tôi nhòe đi cũng không biết rõ là nước mắt hay nước hồ nữa. Tôi cố gắng mở mắt tìm kiếm nhưng hồ bơi vừa sâu vừa rộng lại vừa tối. Tôi cứ ngoi lên ngụp xuống liên tục, gào khóc tên hắn nhưng đáp lại tôi là một mặt hồ yên tĩnh đến lạnh lùng. 
Sự hoảng sợ trong sâu thẳm tâm hồn như con quái vật đang từ từ nuốt chửng lấy linh hồn tôi, mắt tôi dáo dác nhìn quanh, trong đầu cứ cố gắng thôi miên bản thân rằng đây chỉ là giấc mộng mà thôi, phải, chỉ là mơ thôi mà! Nhưng không hiểu vì sao trái tim cứ nhói lên và nước mắt liên tục chảy dài. 
Tôi bắt đầu ghét bản thân mình, rốt cuộc vì cái gì mà tôi lại liên tục ngăn cản hắn ta chứ? Tình cảm của hắn với Vũ Gia Nghi thì có liên quan gì đến tôi? Tôi không thích hắn, cũng không yêu hắn, việc gì bận tâm nhiều như vậy? Hắn muốn học bơi, muốn học giỏi, muốn thi đậu thì tôi cứ giúp, tôi làm như vậy chẳng khác nào đang nảy sinh lòng đố kỵ với Vũ Gia Nghi? Đúng, tôi đố kỵ cô ta chỉ xuất hiện trong một thời gian ngắn đã có thể khiến cho Thiên Khánh vì cô ta mà một lòng một dạ, trong khi tôi và hắn chơi từ nhỏ đến lớn lại chẳng mảy may động lòng với tôi. Tôi đố kỵ cô ta có được tình cảm đó lại không biết quý trọng, năm lần bảy lượt chơi trò mập mờ, làm người khác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-dao-hoa/2670384/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.