Tôi dần không nói chuyện nhiều, không tham gia các hoạt động gì nữa, cũng không thiết tha liên lạc với bất kỳ ai. Cứ đi học rồi đến chỗ học thêm rồi lại về nhà, cứ như thế đến một tuần trước ngày thi, chúng tôi không cần đến lớp ôn nữa, giờ chỉ còn chờ đến ngày đi thi mà thôi.
"Nhiên, ăn đi con. Ăn mới có sức cho kỳ thi sắp tới."
Trên bàn ăn, mẹ liên tục gắp thức ăn cho tôi. Nào là cánh gà chiên, cá kho, toàn mấy món tôi thích nên chẳng mấy chốc mà chén của tôi toàn là thức ăn. Tôi vô thức cứ ăn, cứ ăn đến khi no căng cả bụng. Dạo này tôi cứ như người mất hồn, tâm trí cứ rỗng không, một chút cảm giác cũng không có, thật không biết là đang bị gì.
"Nhiên, thằng Khánh nó định thi trường nào vậy?" Mẹ tôi hỏi. Tôi đang ăn chợt khựng lại, sau đó điềm tĩnh nói:
"Nó định thi Ngoại thương."
"Ồ, thằng này nhìn vậy mà có ý chí ghê nhỉ? Con trai biết phấn đấu cố gắng vậy là rất tốt. Tiếc là hai đứa không thi vào chung một trường, sau này khó có cơ hội đi chơi chung rồi."
Trong lòng tôi chợt lạnh lẽo đến khó tả, có một nỗi buồn cứ dâng lên mà không sao nén lại được. Kể từ khoảnh khắc mà tôi biết tin Vũ Gia Nghi và Thiên Khánh quen nhau, trong lòng cứ cảm thấy trống rỗng. Rõ ràng lúc trước đã nói là sẽ chúc mừng cho họ rồi mà, sao tự dưng lại như vậy chứ? Hừ!
Vốn dĩ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-dao-hoa/2670374/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.