Buổi tối khi đang nấu cháo cho Khánh Ân và cơm cho mình, Ngọc Dương chợt nhớ đến con mèo của Khánh Ân. Sáng giờ nàng quên mất nó, thấy vậy nàng tắt bếp đi lấy đồ ăn cho nó, xong xuôi lại quay về bếp. 
Ngọc Dương còn đang bận rộn ở bếp, thì Khánh Ân lại rảnh rỗi ngồi xem tivi ở phòng khách. Một việc nhỏ nàng cũng không cần phải động tay, cứ ngồi yên cần gì là có người lấy. Khánh Ân cứ tưởng bản thân là tiên, đang ngồi thì em trai nàng gọi đến: 
"Hi chị, đã khỏe chưa?" Khánh Minh em trai của nàng vẫn còn đang đi du học. Nàng chỉ chờ mỗi cái ngày đứa em này về, nàng muốn đi chơi, muốn yêu đương. 
"Rồi, bao giờ em mới chịu về hả? Về lẹ đi, bà chị già này muốn nghỉ ngơi rồi. Em cũng đã hai mươi ba tuổi, học xong không về mà cứ ở bển làm gì?" 
"Chị! Em đã học xong đâu mà về. Chị ráng thêm vài năm nữa đi" 
"Không! Chị biết em đã học xong được một năm rồi, em hứa học xong sẽ về giúp chị thì phải giữ lời. Chị cho em thêm một năm, lo mà thu xếp về đi. Bye, bận rồi" nói xong liền tắt máy. Ban nãy, nàng thấy Ngọc Dương ra giấu cho nàng ra ăn cơm. Nên liền kết thúc cuộc gọi. 
"Xin lỗi đã để em đợi" 
"Ò ừm cô ăn trước đi, em làm xong rồi ăn" 
"Em bận gì thế?" bận gì mà tới nhìn nàng cũng không thèm nhìn lấy một cái. 
"Trả lời tin nhắn, mọi người nhắn nhiều quá em trả lời muốn gãy tay" Kim Anh biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-xom-cua-toi-la-co-giao/777928/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.