Thời gian ý thức biến mất cũng không biết bao lâu.
Sau đó, ở một mảnh trắng xóa nào đó, trong một không gian không có điểm đầu và điểm cuối, không có bất kì cái gì, Tuế Văn khôi phục lại một vài mảng ý thức.
Nhưng phần ý thức này quá mỏng manh, còn mơ hồ, còn không đủ để Tuế Vă khôi phục lại đầu óc.
Hắn cứ ngơ ngác ngây người ở nơi này, mặc cho thời gian kéo dài, gấp lại, xoay tròn, vòng vòng.
Cho đến khi hắn phát hiện ở đây dường như có một đám mây trắng đang trôi nổi, nhìn rất giống một con chim xinh đẹp.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại Thời Thiên Ẩm.
Sau đó, tất cả các kí ức đều quay lại, không gian biến mất, hắn tỉnh lại.
Giây phút mở to mắt ra một lần nữa, hắn nhìn thấy Thời Thiên Ẩm, nhìn thấy mí mắt khép kín của đối phương đang run run, giống như cánh chim dang ra, chuẩn bị cất cánh.
Trước khi đôi mắt kia thật sự mở ra, Tuế Văn hôn Thời Thiên Ẩm.
Đầu tiên là dịu dàng, sau đó lại cắn một cái, sau đó nói với Thời Thiên Ẩm ngay khi cậu mở mắt.
"Vương của tôi, chào mừng em đã tỉnh lại."
Hắn thoáng dừng lại, thu lại toàn bộ bỡn cợt và trêu chọc, lại nói:
"Thiên Ẩm, chúng ta cược thắng rồi ——".
Hai người bốn mắt nhìn nhau, họ nhìn lẫn nhau, trong đôi mắt họ chỉ có nhau.
Giống như ánh mặt trời rực rỡ trong mắt, phản chiếu vui sướng tràn ngập trong lòng.
***
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/3379428/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.