Ánh mắt mệt mỏi của mọi người lập tức tập trung về vị trí của Tuế Văn.
Người ở xa nhìn không rõ lắm, thậm chí còn mở chức năng đèn pin trên di động, vài luồng ánh sáng đâm thủng bóng tối, từ tứ phía chiếu đến Tuế Văn, chiếu sáng lớp băng bao trùm con tàu, cùng với bề mặt lớp băng dưới chân đám người Tuế Văn.
Tuế Văn ngồi xổm xuống, dùng ngòn tay ấn ấn lên tấm ván gỗ, phát hiện lớp gỗ bao trùm lên mặt băng này không tệ, dày khoảng 1 ngón tay.
Không chỉ có một mình hắn làm như thế, thuyền trưởng cũng ngồi xổm xuống, ghé vào trên mặt băng trôi để kiểm tra tấm ván gỗ, còn nhìn vết nước nhấp nhô ở boong tàu: "Không sai, đây là boong tàu, còn có đường nước, đây là boong tàu chính!"
Thanh niên nằm liệt trên mặt băng cũng lộc cộc bò lên.
Suy đoán được nghiệm chứng thuận lợi làm hai mắt hắn sáng lên, gương mặt gầy gầy cũng đỏ lên: "Cuối cùng cũng tìm được vật có thể lợi dụng, nhưng mọi người cũng không phải đang ở trong game..."
Nói mọi người đang tham gia game cũng là cậu...
Ánh mắt của mọi người rất phức tạp.
"Cho nên chúng ta cần đích thân thử nghiệm xem cái boong tàu mới xuất hiện này có ý nghĩa gì." Thanh niên game hạ kết luận.
Những người chung quanh đều nhìn về phía những người trên tảng băng này.
Những người trên tảng băng này lại có phần ngần ngại.
Làm thế nào để thực nghiệm?
Khi thực nghiệm có bị nguy hiểm gì không?
Lúc này Tuế Văn lên tiếng, trực tiếp quyết định thay cho mọi người: "Chúng ta đâm vào đá ngầm thử xem."
Thực nghiệm chắc chắn sẽ có khả năng nguy hiểm, nhưng nếu không làm thì nguy hiểm cũng không kết thúc, chỉ biết ngày càng mãnh liệt theo thời gian trôi đi.
Cách làm duy nhất là tìm được nơi thật sự an toàn trong lúc cùng đường bí lối.
Nói xong, hắn đã nhắm ngay một khối đá ngầm nằm độc lập cách đó không xa.
Hắn điều khiển băng trôi chạy về phía tảng đá ngầm phía trước.
Mỗi một tảng băng trôi chỉ có một người điều khiển, nhưng hiện giờ khối băng này không hợp các tảng băng nhỏ lại với nhau được.
Khi hai điều kiện này cùng được thỏa mãn, cho dù tảng băng có lớn thế nào đi nữa, có bao nhiêu người đứng trên nó thì đều không thể lay động khống chế của "người điều khiển" khối băng.
Bởi vậy, khi Tuế Văn quyết định, không ai nói gì, có nói cũng không có tác dụng gì cả.
Trên mặt nước màu đen, boong tàu giống như một chiếc bè trúc, bè trúc trôi trong màn sương mù, chạm nhẹ vào đá ngầm.
Vừa bị va chạm rất nhiều nên hiện tại mọi người đã tự tích lũy cho mình không ít kinh nghiệm.
Chạm nhẹ vào đá ngầm khác với va mạnh vào nó, kết quả tất nhiên cũng khác nhau, nếu như va chạm mạnh vào nó, băng trôi sẽ hư hại rất lớn, thậm chí chìm hoàn toàn; còn nếu chỉ chạm nhẹ vào nó thì chỉ làm cho tảng băng bị vỡ một khối nhỏ.
Tuế Văn nín thở ngưng thần, điều khiển băng trôi nhẹ nhàng chạm vào đá ngầm.
"Chạm vào!"
Hai bên chạm nhau, băng trôi run lên.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, không có vết rạn, không bị vỡ ra, tấm ván gỗ đã gia tăng năng lực phòng ngự của băng trôi!
Không khí nặng nề trên mặt nước bị phá vỡ.
Tiếng ồn ào náo động lập tức vang lên trong bóng tối, trong sự ầm ĩ lộ ra vui sướng nồng đậm.
Với người đang tuyệt vọng mà nói, chỉ cần có một đường ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi thôi đều sẽ giống như mặt trời lóa mắt đang bao phủ, khiến người quỳ lạy.
Tuế Văn không cần làm thêm bất cứ điều gì.
Băng trôi lập tức tản ra xung quanh, du khách trên mặt băng cẩn thận tìm kiếm trên mặt nước đen nhánh, liên tiếp có những tiếng vang vui sướng xuất hiện:
"Tôi nhặt được một cánh quạt!"
Băng trôi xuất hiện xác thuyền, xác thuyền kim loại vây quanh hành khách, ngăn cản sóng gió.
"Tôi nhặt được bóng đèn!"
"Còn có bánh lái, trong nước còn có bánh lái!"
Một vòng tìm tòi, rất nhiều băng trôi đều được gia cố khác nhau.
Ở chỗ Tuế Văn là tìm được nhiều thứ nhất, năng lực của Thời Thiên Ẩm đủ để cậu có thể nhìn thấy bất kì thứ gì trên mặt nước, lấy được tất cả những thứ xuất hiện.
Tuế Văn gom lại một chỗ, phát hiện có tất cả 5 thứ.
Boong tàu, cánh quạt, động cơ, bóng đèn, bánh lái.
Mỗi thứ đều có bốn con số xuất hiện bên trên.
Khi nhặt được động cơ và bánh lái, tốc độc và biên độ của tảng băng đều tăng lên, đến khi nhặt được bóng đèn, giữa bóng đèn xuất hiện cột đèn, đèn trên đỉnh cột chiếu sáng cả một góc sông, cho dù là cá bạc hay đá ngầm đều có thể nhìn rất rõ.
Thuyền trưởng la to, giọng nói tràn đầy vui sướng: "Chỉ còn xác thuyền, nếu như có xác thuyền, hình dạng cơ bản của con thuyền sẽ hình thành!"
Lại có một mảnh nhỏ được Thời Thiên Ẩm vớt lên ném cho Tuế Văn.
Trong đêm tối, một hàng số thoáng hiện trước mắt Tuế Văn.
9861.
Hắn chưa kịp hỏi nhiều hơn, ngón tay đã chạm vào mảnh nhỏ.
Khác với ánh sáng trắng trước đó, lần này ánh sáng đỏ hiện ra!
Ánh đỏ lập lòe mang đến điềm xấu, giây tiếp theo, một tiếng vang lớn truyền đến từ trong nước.
Sóng gió bỗng nhiên nổi lên, ngọn sóng cao hơn người vọt đến băng trôi của Tuế Văn!
Tiếng thét chói tai vang lên.
Đứng trước sóng triều, con người luôn luôn nhỏ bé.
Tuế Văn hét lên: "Người ở giữa tóm lấy cột đèn, người bên ngoài tóm lấy người ở giữa, tóm chặt vào, cố gắng đừng buông tay!"
Sóng gió ập đến trước mặt, tường nước dày nặng che kín bầu trời đêm đen nhánh, lại tạo thành một tấm màn đen khác ngăn cách con người và bầu trời.
Hiện tại, tấm màn đen kia đổ ập xuống mọi người.
Dòng nước mang theo sức mạnh vạn quân ép xuống dưới!
Lũ lụt xôn xao rơi lên trên tảng băng.
Một đợt sóng nước cọ rửa boong tàu, tất cả mọi người bị dòng nước bao vây, tầm mắt bị cản trở, lỗ tai tắc nghẽn, trước mắt là một mảnh mơ hồ, lỗ tai tràn ngập âm thanh của bọt nước, bọn họ cố gắng đứng thẳng người, tranh thủ giữ hơi thở trong lúc sóng to, không bị lũ lụt nhấn chìm hoàn toàn.
Tất cả mọi người cố gắng đứng thẳng, Tuế Văn lại làm theo cách ngược lại, ngồi xổm xuống dưới boong tàu.
Trong tay hắn cầm một tấm thẻ bài.
Hắn đã triệu hoán vài lần trong nước nhưng không quá ổn, không thể đặt Vật Kị ở một nơi chính xác, chỉ cần đưa mình vào dòng nước, ngồi xổm xuống, chạm vào boong tàu, sau đó lại ấn thẻ bài lên boong tàu, thả Vật Kị ra!
Bên trong lũ lụt, sương đen chợt lóe.
Một cái Lan Can xuất hiện trên boong tàu, đồng thời, một vết nứt đen như mực xuất hiện theo Lan Can.
Vực sâu xuất hiện, lũ lụt đổ xuống.
Dòng nước đổ xuống mang theo lốc xoáy nho nhỏ, cuốn theo Tuế Văn đang muốn đứng thẳng người dậy.
Đáng chết......
Tuế Văn cố gắng giằng co với lốc xoáy, hắn cảm thấy không khí trong lồng ngực đang loãng dần, ngực bắt đầu đau đớn, đầu cũng hơi choáng váng...
Đúng lúc này, cánh tay Tuế Văn nặng hơn.
Hắn cố sức xoay người, nhìn về hướng đó, nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của Thời Thiên Ẩm.
Trái tim căng chặt lập tức thả lỏng.
Nhưng ngực lại giống như muốn nứt ra, sóng to còn đó, không có không khí, thôi được rồi, cũng không kiên trì được nữa, mặc kệ...
Thừa dịp bản thân mình vẫn còn sức, Tuế Văn bỗng nhiên ghé sát người vào Thời Thiên Ẩm, cắn mở đôi môi đối phương mút lấy không khí trong miệng đối phương.
Bỗng nhiên bị xâm nhập khiến Thời Thiên Ẩm cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó cậu thấy có thứ bơi trong miệng mình, giống như một con cá nhỏ bơi qua bơi lại, chạm đông chạm tây, vô cùng linh hoạt.
Cậu ngây người, vốn dĩ phải giơ cánh tay ra thì lại bị sợ tới mức thu lại.
Hai người đứng thẳng tắp, một người hôn, một người bị hôn.
Sóng to gió lớn xuất hiện trên sông bị vực sâu cắn nuốt liên tục dần dần cũng nhỏ lại, không còn tàn sát bừa bãi nữa.
Người trên boong tàu tránh thoát lũ lụt, thở dốc từng hơi, mỗi người đều cảm thấy vui vẻ sau khi sống sót khỏi tai nạn.
Vào lúc này, Tuế Văn xoay người nhanh như tia chớp, đứng thẳng nghiêm trang, làm như vừa rồi không có gì xảy ra cả.
Chỉ có người nào đứng cạnh hắn mới có thể thấy hắn đang dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng của mình.
Giống như mèo trộm cá, đang trong dư vị khi vừa ăn được món ngon.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]