Một đêm mơ màng qua đi.
Tuế Văn đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hắn một lần nữa mặc áo khoác đã được hong khô lên, cùng với Thời Thiên Ẩm vẫn mặc áo sơ mi đơn bạc như cũ đi lên đỉnh núi chờ mặt trời mọc.
Đêm đông quá lạnh, chung quanh vẫn còn bóng tối, gió thổi trái phải, ngoài bọn họ ra, trên đỉnh núi không còn ai chờ bình minh nữa, đặt mình trong hoàn cảnh như vậy giống như đặt mình trong một thế giới khác.
Có điều Tuế Văn cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
Hắn tin rằng ngay cả khi trong bóng đêm thật sự có thứ gì đó tồn tại, vậy thì cho dù có sợ hãi cũng vẫn nên đối mặt thì hơn.
Hắn vẫn đi đến vị trí ngày hôm qua, cũng vẫy vẫy tay với Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm ngồi bên cạnh Tuế Văn.
Tuế Văn: "Lạnh......"
Hắn vừa mở miệng, gió từ dưới chân núi thổi lên đã rót vào trong miệng hắn, làm câu "Có lạnh không" chỉ còn lại từ "lạnh", từ câu dò hỏi đối phương lại thành bản thân mình đang lạnh đến phát run.
Hắn đơn giản ngậm miệng không nói chuyện nữa, kéo áo khoác ra, cởi một ống tay áo, lại khoác một nửa áo khoác lên người Thời Thiên Ẩm, nhích lại gần cậu, ôm yêu quái vào trong ngực mình.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
Một người mặc áo thành hai người cùng mặc.
Trong ngực Tuế Văn còn ôm một chiếc lò sưởi nhỏ.
Vô cùng hoàn mỹ.
Tuế Văn vừa lòng gối cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/3350968/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.