Chương trước
Chương sau
Không gian rơi vào yên tĩnh một lúc lâu, tầm mắt của mọi người bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, các động tác nhỏ cũng thường xuyên xuất hiện, ví dụ như binh lính người Nhật Bản đứng bên cạnh Trần Mạn bỗng nhiên đẩy cô.

Trần Mạn hít sâu một hơi, muốn kêu to lại phải cắn chặt môi dưới trước họng súng của lính Nhật.

Tuế Văn lặng yên quan sát một lúc, cảm thấy cũng đã đến lúc rồi.

Sở dĩ hắn yên lặng lâu như vậy đương nhiên không hẳn là vì hắn chưa tìm được manh mối.

Trên thực tế, sau khi suy nghĩ lại toàn bộ, hắn đã biết mình cần phải diễn thế nào, sở dĩ đợi lâu như thế là vì... Hắn muốn nhìn xem trong lúc mình không hành động thì có xuất hiện thêm tình huống nào khác không.

Hiện tại đã có kết luận, tình huống tương đối bất lợi, nếu như hắn không nói câu nào, rất có thể nhiệm vụ nhánh sẽ thất bại, "Phùng Thanh Y" sẽ bị mấy binh lính này kéo ra ngoài bắn chết.

Bởi vậy có thể thấy được.

Thời gian tìm chứng cứ là khoảng thời gian an toàn nhất.

Ngược lại, thời gian trong cốt truyện mới là thời gian nguy hiểm nhất.

Có điều...

Trong đầu Tuế Văn lại không nhịn được nghĩ đến một ý tưởng hiệu quả và trực tiếp mang lại lợi ích.

Trò chơi tiến hành đến bây giờ là vì vòng tay của Phùng Thanh Y bị lấy đi, cốt truyện xuất hiện biến đổi rất lớn, cô cũng không "cần thiết" phải được chứng minh là vô tội nữa mà biến thành người được "lựa chọn" chứng minh là vô tội.

Như vậy, thật ra bọn họ có thể lựa chọn biện pháp bỏ xe giữ tướng, quăng Phùng Thanh Y ra ngoài, biến Phùng Thanh Y thành kẻ có hiềm nghi thật sự, đổi lấy việc người Nhật Bản rời đi, sau đó bọn họ sẽ thoát khỏi vòng vây, sẽ không phát sinh bất kì nguy hiểm nào, sau đó là đường sống.

Nhưng đây là một trò chơi sinh tồn ư?

Tất nhiên là không phải.

Đây là một trò chơi trinh thám đam mỹ.

Rõ ràng, sau này hắn và Thời Thiên Ẩm còn có vô số màn gay... Ừm, không đúng, là chân tình thật lòng... Ừm, cũng không đúng, hẳn là huynh đệ tình thâm... Tóm lại, cốt truyện thật sự mới đi được 1/3 quãng đường thôi.

Nếu muốn bức kết thúc ở đây sẽ hơi có vẻ đầu voi đuôi chuột.

Tuế Văn phân tích từ đầu đến cuối một lần nữa, đưa ra kết luận.

Hắn vừa đi ra ngoài dạo một vòng, cũng không tìm kiếm những điều liên quan đến Phùng Thanh Y, muốn chứng minh Phùng Thanh Y không phải là kẻ sau màn không dễ, nhưng... Có lẽ có thể như vậy.



Trước khi Kimura cùng cảnh trưởng mất hết kiên nhẫn, Tuế Văn ho khan một tiếng, bắt đầu nói chuyện.

Hắn nói: "Cầm tiểu thư, tôi muốn hỏi tiểu thư mấy câu."

Cầm tiểu thư cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tuế Văn: "Anh hỏi đi."

Tuế Văn: "Không cần khẩn trương, chỉ là một vài vấn đề nhỏ thôi... Trước tiên, từ cái này đi. Cô nói Phùng tiểu thư ném ly ra hiệu phải không?"

Cầm tiểu thư: "Đúng vậy."

Tuế Văn: "Cô tận mắt nhìn thấy à?"

Cầm tiểu thư hiểu lầm rằng Tuế Văn định phủ nhận điều này, vì vậy dương cằm nói: "Đương nhiên. Trong tình huống bình thường, làm rơi ly đều sẽ có người hầu thu dọn, nhưng cho đến tận bây giờ, dấu vết làm rơi ly của Phùng Thanh Y vẫn còn trên sàn nhà, đây là chứng cứ lớn nhất cho việc ném ly, chỉ có vào phút chót thì người hầu mới không kịp thu dọn!"

Tuế Văn gật gật đầu, coi như tán thành: "Tôi có thể nhờ tiểu thư lặp lại hành động ném ly một cách chi tiết được không?"

Cầm tiểu thư do dự, không rõ Tuế Văn muốn làm gì. Nhưng trong tầm mắt của mọi người, cô nhanh chóng lên tiếng: "Được rồi, tôi lặp lại một lần."

Nói rồi, cô đi đến cạnh bàn, cầm lấy ly rồi làm nó rơi xuống đất.

Một tiếng "choang" vang lên, ly rượu vỡ tan, rượu văng tung tóe khắp nơi.

Mọi người không nhận thấy có vấn đề gì.

Tuế Văn liếc mắt nhìn dấu vết trên mặt đất, gật gật đầu, lại đến bên cạnh Cầm tiểu thư, lại cầm lấy một chiếc ly, đặt trong tay cô, sau đó rót rượu vào, tiếp theo lại điều chỉnh góc độ tay cầm ly của Cầm tiểu thư.

Một loạt hành động như vậy khiến Cầm tiểu thư mất kiên nhẫn.

Cô lắc lắc cái ly trong tay, giọng điệu tức giận: "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"

Tuế Văn cảm thấy ổn rồi.

Hắn lại vòng quanh Cầm tiểu thư nửa vòng: "Ừm, như vậy hẳn là có thể..."

Lúc này, hắn đứng phía sau Cầm tiểu thư, không một dấu hiệu báo trước nào, bỗng vươn tay đẩy Cầm tiểu thư một cái.

Cầm tiểu thư: "A ——"

Cô buông tay, rượu trong ly bị hắt ra ngoài, cái ly cũng rơi trên mặt đất.

Lúc này Tuế Văn lại trở tay kéo đỡ Cầm tiểu thư, nói với mọi người: "Hiện giờ cũng ổn rồi."

Hắn lại nói với mọi người: "Mọi người xem, hai lần ly rượu rơi xuống tạo thành những dấu vết khác nhau."

Mọi người nghĩ thầm: Vô nghĩa, lần đầu tiên là bản thân cô ấy tự làm rơi, lần thứ hai là bị đẩy, tất nhiên sẽ không giống nhau.

Tuế Văn lại chỉ vào dấu vết cái ly Trần Mạn làm rơi. Hắn không biết dấu vết này là do Trần Mạn tự làm rơi hay là do hệ thống an bài. Nhưng Cẩm tiểu thư đã nói vậy thì tạm thời xem nó là như vậy đi. Dù sao cho dù lời Cầm tiểu thư nói có phải thật sự là bút tích của Trần Mạn hay không thì kết quả cũng sẽ chỉ làm cho người Nhật lựa chọn thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót.

Hắn tiếp tục nói: "Nhìn dấu vết do mảnh thủy tinh và rượu để lại giống với ly rượu rơi lần thứ hai của Cầm tiểu thư hơn..."

Ánh mắt mọi người ngưng lại.

Cầm tiểu thư cũng ngẩn ngơ, ngay sau đó cô kêu lên: "Anh định nói gì? Có vô số cách có thể làm cái ly rơi xuống, anh đây là cố cãi chày cãi cối, chẳng lẽ anh muốn giúp Phùng Thanh Y trốn tội?"

Tuế Văn vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, thậm chí trấn an Cầm tiểu thư: "Tôi chỉ đưa ra vài nghi vấn thôi, Cầm tiểu thư không cần để ý, chúng ta tiếp tục."

Lúc này hắn đi đến bên cạnh cảnh trưởng, hỏi: "Có thể cho tôi xem thư không?"



Cảnh trưởng nhìn về phía Kimura, được hắn đồng ý mới giao thư cho Tuế Văn.

Tuế Văn xem qua rồi cười.

"Hắn đọc hai câu trong nội dung bức thư cho mọi người nghe: "Anh niêm hoa nhạ thảo, đạo đức suy đồi, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, hôn ước của chúng ta hủy bỏ đi thôi..." Cái này nhìn giống như một phong thư vô cùng quyết liệt."

Lúc này Kimura hừ lạnh một tiếng.

Cảnh trưởng: "Tin mật chắc chắn sẽ không viết rõ ràng, có thể họ dùng mật mã làm phương thức liên lạc! Loại tin này cần có mật mã mới giải được."

Còn làm thế nào để có được mật mã thì không cần phải nói, nhìn ánh mắt hai người nhìn về phía Phùng Thanh Y là đủ hiểu.

Lúc này Trần Mạn đã có thể nói chuyện.

Cũng giống như Tuế Văn, ban đầu bị hệ thống khống chế tham dự cốt truyện, sau đó bản thân cô đã có thể khống chế cơ thể này nói chuyện và hành động, cô đứng bàng quang quan sát một lúc, biết rõ tình huống, bản thân không cần làm gì cả, cứ phủ định tất cả là được.

Trần Mạn: "Không phải, đây không phải là thư tôi viết."

Cầm tiểu thư châm chọc đầy cay độc: "Người làm chuyện xấu đương nhiên sẽ không thừa nhận mình đã làm chuyện xấu."

Tuế Văn lại chuyển sang nói với Cầm tiểu thư: "Cầm tiểu thư, vừa rồi cô nói, cô thấy Phùng tiểu thư nhận một phong thư từ tay sát thủ... Nhưng phong thư này mặc dù viết tương đối qua loa nhưng nhìn vào nét chữ thì lại giống như của phụ nữ chứ không phải đàn ông."

Cầm tiểu thư buột miệng thốt ra: "Tuy rằng sát thủ gửi thư cho cô ấy nhưng cũng không thể suy đoán là do sát thủ viết, có lẽ là do người khác nhờ sát thủ đưa thì sao!"

Tuế Văn: "Ồ..." hắn nói, "Ý của cô là, ngoài sát thủ và Phùng tiểu thư ra, còn có người thứ 3 tham dự vào kế hoạch này?"

Cầm tiểu thư: "Việc này......"

Hiện giờ cô cũng không biết nên nói gì, những ánh mắt vốn dĩ đang tập trung trên người Phùng Thanh Y giờ lại tập trung trên người cô.

Những người đó đang dùng ánh mắt phẫn nộ và căm hận nhìn mình.

Còn người Nhật Bản.

Ánh mắt của bọn họ cũng trở nên lạnh băng.

Cầm tiểu thư lắp bắp: "Tôi chỉ... Cũng có khả năng... Nét chữ đó là của sát thủ thì sao? Có ai quy định đàn ông thì nét chữ không được thanh tú! Hơn nữa... Nếu như bên trong là chuyện giữa Phùng Thanh Y và Nhiếp Nghi, cùng diễn trò, đương nhiên nét chữ cũng có thể làm giả..."

Nói đến đây, cô bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vì vậy lại vội vàng bổ sung: "Phùng Thanh Y cùng Nhiếp Nghi có hôn ước là chuyện tất cả mọi người đều biết, bên trong bức thư này lại nhắc đến hôn ước, vậy khẳng định là Nhiếp Nghi."

Tuế Văn gật gật đầu.

Dựa theo cách làm lúc trước, cứ để cho cái loại vua không lên triều sớm khiến mọi người tự do phát biểu ý kiến này phát triển là được.

Hắn tiếp tục hỏi: "Cầm tiểu thư, tiểu thư có thể tả rõ hơn hiện trường khi đó được không?"

Cầm tiểu thư hiện tại đã thành chim sợ cành cong: "Hiện trường gì?"

Tuế Văn hiền lành nhắc nhở: "Cô nói cô đã gặp Phùng Thanh Y đang nói chuyện với sát thủ ở chỗ rẽ hành lang."

Cầm tiểu thư: "Đúng...... Đúng vậy."

Tuế Văn: "Cô thấy bọn họ nhưng bọn họ lại không thấy cô. Điều này chứng tỏ cô đang tránh ở phía sau lối rẽ đúng không?"

Cầm tiểu thư: "Đúng thế."



Tuế Văn: "Vấn đề nằm ở đây. Dựa theo như lời Cầm tiểu thư nói thì con đường mà cô đi hẳn là ở bên trái khách sạn, có điều, cho dù là bên trái hay bên phải thì... Có thể là Cầm tiểu thư trong lúc đi vào đã không để ý, ở cuối hàng lang dài của lầu 2 có một đình bát giác, đứng trong đình bát giác có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh trong hành lang, nói cách khác, người ngoài không có cách nào đứng ở chỗ giao giữa đình bát giác và hành lang. Nếu như đứng phía sau hành lang... Vậy hơi xa, có vẻ như sẽ không có cách nào nghe được âm thanh bên trong."

"Nếu như Cầm tiểu thư tai thính mắt tinh, vậy chúng ta có thể làm một thí nghiệm nhỏ, để Kimura tiên sinh và trưởng cảnh nói chuyện với nhau bằng giọng điệu bình thường, xem tiểu thư có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện giữa họ hay không."

Nói đến đây, Tuế Văn dừng lời. Thật ra hắn không biết cuối hành lang có cái đình bát giác nào hay không, hay là trước đình bát giác có cấu tạo như thế nào.

Hắn chỉ chắc chắn một điều, những lời Cầm tiểu thư nói đều không đúng, vì Phùng Thanh Y chắc chắn không phải là hung thủ. Cùng là nói linh tinh, ai nghiêm túc hơn thì người đó thắng.

Cho nên, Tuế Văn rất nghiêm túc miêu tả địa hình, lại đưa quan hệ giữa âm thanh và địa hình ra cho mọi người mặc sức tưởng tượng.

Sau đó hắn chờ Cầm tiểu thư đáp lời.

Nói đến đây, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ.

Cảnh trưởng suy nghĩ rồi nói: "Vậy tiến hành thực nghiệm đi..."

Lời còn chưa nói xong, giống như phim truyền hình thường chiếu, trong nháy mắt mồ hôi đã che kín trán của Cầm tiểu thư, cơ thể cô khẽ run rẩy, sau đó chân cô bỗng trượt trên mặt đất.

Cô lắp bắp xin lỗi: "Xin lỗi, thật ra, tôi không nhìn thấy cái này, tôi chỉ... Chỉ nhìn thấy phong thư tình cô ấy viết cho Nhiếp tiên sinh, tôi thích Nhiếp tiên sinh, cho nên..."

"Đoàng!"

Một tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua trán của Cầm tiểu thư, giống như pháo hoa nổ trong chớp mắt.

Tiếng thét chói tai vang lên lại bị nuốt lại trước ánh mắt của Kimura.

Mắt ưng của Kimura lạnh lùng quét lên tất cả mọi người ở đây, sau đó nói với cảnh trưởng hai câu.

Cảnh trưởng thở dài phiên dịch: "Cầm tiểu thư dám can đảm lừa gạt người Nhật Bản cho nên đã bị chấp pháp. Phùng tiểu thư, tôi muốn hỏi, về lá thư tiểu thư viết cho Nhiếp tiên sinh..."

Trần Mạn đang muốn trả lời, bỗng nhiên lại thấy cơ thể bị Phùng Thanh Y khống chế.

Phùng Thanh Y chần chờ một lát, cô chậm rãi trả lời: "Trong ví của tôi đúng là có một bức thư, cũng không phải là để biểu đạt lòng yêu mến, cũng không phải là viết cho Nhiếp Nghi. Lá thư kia là để thể hiện sự vui vẻ khi được gặp lại, là..."

"Viết cho Ôn tiên sinh.

"Nửa tháng trước, tôi có may mắn gặp mặt Ôn tiên sinh trên du thuyền trở về nước, vừa gặp đã yêu..."

Trong giây phút, ánh mắt của Ôn Mậu và Nhiếp Nghi giao nhau, ánh mắt của Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm giao nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.