Tuế Văn giật mình bật dậy từ trên giường!
Trái tim kinh hoàng đập thình thịch, mỗi lần nhảy lên lại cảm giác được sự đau đớn; hắn còn cảm thấy khó thở, thiếu oxy khiến hắn thở hồng hộc.
Chăn trên người bị bỏ ra, gió thổi vào từ ngoài cửa sổ dạo một vòng trên người hắn mang đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Tuế Văn nhìn lại theo tiếng nói, Thời Thiên Ẩm ngủ trên ghế không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang nhìn hắn.
Trong nhà là bóng tối bao phủ.
Chỉ có một vài tia sáng của ánh trăng trộn lẫn với ánh sáng của đèn đường thắp sáng màn đêm đen nhánh.
Đôi mắt của Thời Thiên Ẩm sáng ngời trong bóng tối, so với ánh trăng hay bóng đèn đang sáng kia còn sáng hơn.
Điều này làm cho Tuế Văn nhớ đến đôi mắt trong mơ kia.
Thời Thiên Ẩm nhảy xuống từ trên cao, hai mắt tràn đầy lạnh lùng, giống như dã thú chuẩn bị xé nát con mồi.
Thời Thiên Ẩm bỗng nhiên đứng lên.
Cậu đi vào trong phòng tắm, chưa bao lâu đã trở lại.
Trên tay cậu là một chiếc khăn mặt được thấm nước lạnh, đặt khăn lên trán Tuế Văn.
Trước mắt tối lại.
Khăn bông mềm mại che khuất hơn nửa tầm mắt của Tuế Văn, cũng xóa tan cảnh trong mơ kia.
Tuế Văn mờ mịt một lát, sau đó cầm lấy khăn bông, hỏi Thời Thiên Ẩm: "Cậu làm gì vậy?"
Thời Thiên Ẩm cũng có điều muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-vat/2788845/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.