Editor: May
Lôi gia thiếu gia bưng ly cao cổ một hơi uống sạch, khuỷu tay thọc thọc người đàn ông bên cạnh, tính tình táo bạo nói,
“Kỳ Nhị, gọi điện thoại cho Hoàng Phủ đi, sao cậu ấy còn chưa tới?”
Kỳ Mộ Phi bình tĩnh thoáng nhìn, “Gọi, cậu ta không tiếp.”
“Dựa vào **!”
Quý Diệc Thừa dương chân đá đi, môi mỏng yêu nghiệt nhướng lên,
“Vì Hoàng Phủ, tôi đặc biệt một đường đua xe từ thành phố A tới, cậu gấp gáp như vậy, vội vàng như vậy làm gì?”
“……” Khóe môi Lôi Nặc liền kéo, “Đêm nay là đặc biệt sắp xếp cho Hoàng Phủ đó!”
“Lôi Lôi bình tĩnh.” Sở Thiếu lạnh lùng nói một câu.
“Cậu lại không phải không biết Hoàng Phủ, chưa đến một giây cuối cùng……”
Mọi người đang trêu chọc, Quý Diệc Thừa thổi một tiếng huýt sáo,
“Tới.”
Một thiếu gia liền đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía ghế dài ngoài hành lang.
……
Trong ánh đèn mê ly lượn quanh---
Một bộ dáng cao dài, chậm rãi đi ra, liền nhìn hình dáng yêu mị thâm thúy, dần dần hiện lên.
Mày kiếm lạnh lẽo, mũi cao thẳng, chỗ ấn đường, nhiễm lên một tầng khí lạnh quá mức nồng đậm.
Môi mỏng lạnh lẽo mím lại, giống như nhuộm máu, làm người ta liên tưởng đến ma cà rồng hút máu ở thể kỷ cổ của châu Âu, đỏ thắm mà tình cảm, lại lộ ra chất độc có thể hao mòn người.
Dưới mái tóc màu nâu nhạt, cặp mắt đen nhánh, tựa như vực sâu tối đen nhất, quá lạnh, quá hàn, lại chỉ cần liếc mắt một cái, liền đoạt linh hồn người.
Áo sơ mi màu tím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ty-cung-chieu-vo-nam-than-hon-sau-101/58157/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.