Editor: May
Chợt ---
Thịnh Vị Ương chỉ cảm thấy hơi thở lạnh lẽo quanh thân càng tàn bạo, tựa như một tấm lưới vô hình, giam cầm cô ở bên trong, chỉ cảm thấy áp bách hít thở không thông giống như chết.
Giọng nói lãnh mị của người đàn ông đồng thời vang lên,
“Vì sao cô không sợ tôi?”
……
Thịnh Vị Ương không hề nghĩ ngợi, rất có cốt khí hỏi lại,
“Vì sao tôi phải sợ anh? Chỉ bởi vì anh là Hoàng Phủ Bạc Ái ư?”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi giật mình, mắt đen như mực thâm càng thêm tối tăm, nhìn cô chống eo, mắt tươi đẹp lóe lên tựa như ánh sáng sao trời,
“Hoàng Phủ thiếu gia, đối với chuyện anh cứu tôi một mạng, tôi thực thiệt tình nói một tiếng cám ơn, cám ơn anh mang tôi từ quán bar về nhà, để tôi khỏi bị lăng nhục.”
“Tôi đã phát sinh quan hệ với anh, là bởi vì tôi bị người bỏ thuốc, cho nên xin anh đừng xem tôi trở thành người phụ nữ liều mạng muốn bò lên trên của anh, Hoàng Phủ thiếu phu nhân càng không phải tôi muốn làm, tôi ở tại chỗ này chỉ là bị buộc bất đắc dĩ.”
“Cho nên, Hoàng Phủ Bạc Ái, tôi không nợ anh.”
Từng chữ một, rõ ràng tự nhiên, tựa như từng mành hạt châu, sinh sôi nện ở trên mặt băng thấm hàn khí.
Mí mắt tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nheo lại, hay cho một câu không nợ anh!
……
Thịnh Vị Ương nhịn xuống xúc động chân mềm nhũn, kêu rên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ty-cung-chieu-vo-nam-than-hon-sau-101/3199336/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.