Chương trước
Chương sau
Editor: May

Ấn đường nhíu chặt của Thịnh Vị Ương lại càng sâu, sau khi nghĩ trăm lần cũng không ra, liền cứng ngắc bật thốt một câu,

“Hoàng Phủ ba tuổi, không phải anh là nên ghét bỏ ư?”

Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái thích ý uống súp bắp, mắt sâu yêu nghiệt lãnh diễm đảo qua,

“Xác thật rất ghét bỏ, cô lại có thể tặng tôi đồ vật xấu xí như vậy, khó coi chết đi được.”

Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, quả nhiên…… Là như vậy!

“Ngại xấu thì anh đừng muốn! Trả lại cho tôi!”

“Tự mình đi mua.”

“Đó vốn dĩ chính là của tôi!”

“Hiện tại tôi là chủ nhân của nó.”

“Anh……”

Nhìn bộ dáng người đàn ông khoe khoang đến cái đuôi khổng tước lại nhếch lên, Thịnh Vị Ương ở trong lòng táo bạo rít gào, bưng chén canh “ừng ực ừng ực” hung mãnh uống canh.

“Thịnh Vị Ương, cô ở trong chén bơi lội à!”

“Tôi thích, anh quản được sao!”

Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn cô gái nhỏ ôm chén ăn canh thật sâu, mắt sâu đen nhánh lóe lên ánh sáng tà mị.

Anh từng nhận được hàng xa xỉ sang quý thậm chí hơn trăm triệu, nhưng cho tới bây giờ cũng không có người tặng anh lễ vật như vậy, tuy rằng anh thật sự cảm thấy rất xấu, hoàn toàn không phù hợp phong cách của anh.

Nhưng, lại làm tâm anh, bỗng chốc, ấm áp --

Thịnh Vị Ương hậu tri hậu giác ý thức được, quỷ ấu trĩ giống như thích lễ vật cô tặng, Thịnh Vị Ương lại lấy một loại ánh mắt nhìn ngoại lai nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái chằm chằm.

Kế tiếp mãi cho đến bữa tối kết thúc, nụ cười quỷ dị treo trên khóe môi Bạc Ái thiếu gia kia, vẫn luôn chưa từng rút đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.