Chương trước
Chương sau
Editor: May

Thịnh Vị Ương tựa như học sinh tiểu học thấy chủ nhiệm lớp vậy, một bộ dáng đức hạnh dịu ngoan lại cung kính, ngoan ngoãn rũ mắt gọi nói,

“Emp.”

Hoàng Phủ Thí nhướng mày lạnh lùng liếc nhìn cô, nếu không phải lần trước đi biệt thự biết con nhóc ngu xuẩn này là con sói nhỏ phúc hắc giống như tiểu súc sinh, ông khẳng định lại sắp bị vể ngoan ngoãn này lừa!

“Hừ!” Hoàng Phủ Thí thực ghét bỏ hừ lạnh một tiếng, “Ngồi.”

Thịnh Vị Ương gật gật đầu, ngồi xuống ở ghế cớm đối diện Hoàng Phủ Thí.

……

Chợt, sắc mặt hoa lệ của Hoàng Phủ Thí trầm xuống,

“Cô đến muộn một phút đồng hồ.”

Thịnh Vị Ương bẹp bẹp cái miệng nhỏ, mắt đào hoa xinh đẹp liễm diễm chớp chớp, bộ dáng kia muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất,

“Thực xin lỗi, Emp.”

Hoàng Phủ Thí nhìn đến suýt không nhịn xuống được ném một cái ly pha lê qua, khóe miệng kéo kéo nguyền rủa mắng,

“Dựa vào! Vợ của tiểu súc sinh, cô đừng giả bộ vô tội với lão tử! Nếu như bị tiểu súc sinh thấy, còn tưởng rằng lão tử lại làm gì cô!”

Thịnh Vị Ương, “……”

Hoàng Phủ Thí lại thực ghét bỏ liếc mắt nhìn một cái,

“Cô nên là đức hạnh gì liền là đức hạnh đó đi, bộ dáng giả vờ thiện lương này đã chơi chán vào mấy trăm năm trước! Tuy rằng lão tử không đồng ý, nhưng tên nhóc thúi kia chỉ nhận cô, lão tử lại không thể thật sự giết nó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.