Chương trước
Chương sau
Editor: May

Lôi Nặc khép mi lại,

“Tôi……”

Còn chưa nói xong, Quý Diệc Thừa ném một quả táo tới,

“Có cái gì hay mà hưng phấn! Chẳng lẽ hai người không nên ở bên nhau sao?”

“Còn dong dong dài dài nhiều năm như vậy.” Kỳ Mộ Phi gật đầu theo,

Thịnh Vị Ương ghé vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, vẻ mặt giảo hoạt nói,

“Theo mọi người bát quái càng nổ tung, nếu hôm nay hai ngươi nháo bẻ, chúng ta mới có thể khiếp sợ đến bay lên!”

Môi mỏng Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nâng lên, vẻ mặt khoe khoang “Bà xã của tôi nói hoàn toàn chính xác”.

……

Bỗng chốc, Lôi Nặc có chút phản ứng không kịp, ngây ngẩn cả người.

Lúc này anh mới đột nhiên ý thức được thật sâu, hóa ra, ở trong mắt mọi người, chuyện anh và Tiểu Ý ở bên nhau vốn dĩ chính là chuyện phải làm, sẽ không cảm giác được ngoài ý muốn chút nào.

Bởi vì, bọn họ cũng đều biết, anh yêu cô, cô cũng yêu anh.

Từ đầu đến cuối, đều chỉ có một mình anh trốn tránh mà thôi.

Sở Nam Xuyên và Quý Diệc Thừa nhìn nhau cười, cắn quả táo một ngụm, lôi kéo tay, biểu diễn thâm tình,

“Yêu nhau không có dễ dàng như vậy……”

Mọi người đang nháo, đột nhiên, một chiếc di động đặt trên bàn mạt chược vang lên tiếng chuông.

Sở Nam Xuyên nghỉ ngơi giọng hát, cầm lấy xem một cái, đột nhiên, nhíu mày.

“Sao không tiếp?” Quý Diệc Thừa nhai quả táo, “Chẳng lẽ là người mối tình đầu tình của cậu lại gọi điện thoại tới lãnh đạo thị sát ~~~?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.