Chương trước
Chương sau
Editor: May

Một người y tá thực tập trẻ tuổi động tác nhanh chóng bế Tiểu Quang lên, xoay người chạy đi cửa thang máy, lưu lại một đám chị em y tá vui vẻ cười giận mắng.

……

Vườn hoa sau bệnh viện, y tá Tiểu Lưu dắt Tiểu Quang xuống dưới.

Tiểu Quang cười non nớt, tựa như một tiểu thân sĩ ưu nhã,

“Dì Tiểu Lưu, dì mau đi lên đi, còn có rất nhiều người bệnh chờ dì chăm sóc đấy! Cháu tự tìm kẹo sữa là được rồi.”

“Được,” Y tá Tiểu Lưu lại xoa xoa khuôn mặt Tiểu Quang, sau đó đứng lên, “Vậy dì lên trước nha, cháu đừng chạy loạn khắp nơi.”

“Đã biết.”

Bụi hoa, Tiểu Quang ngồi xổm thân mình nho nhỏ, duỗi đu nhỏ, tìm kẹo sữa ở trong cành lá tinh mịn, mặt mày non nớt cực kỳ nghiêm túc.

Trên ghế cách đó không xa.

Nhan Chỉ Nhị mặc đồng phục bệnh nhân ngồi ở chỗ kia, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy đã hơi hòa hoãn một chút, ánh mắt lại vẫn có chút dại ra, nghĩ đến lời rồi vừa rồi Sở Nam Xuyên hỏi cô trước khi rời đi.

Đừng làm trái tâm ý của mình sao?

……

Bỗng chốc, đôi môi trắng bệch của người phụ nữ, lạnh lùng cười một tiếng.

Hiện tại cô đã hai bàn tay trắng, thậm chí ngay cả lòng tự trọng cũng không còn, còn có tâm ý có thể làm trái ư?

Nam Xuyên, em chỉ có anh.

Trên mặt cỏ, Tiểu Quang đang mở to đôi mắt sáng ngời có thần để tìm, đột nhiên, khuôn mặt nhỏ non nớt sáng ngời, giống như tản ra ánh sáng.

Hóa ra kẹo sữa bị ném tới phía dưới chiếc ghế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.