Ai cũng không có nghĩ đến, ngay ở trước mặt bao người, cô cũng dám xuống tay với anh Hào! Người chưa từng bắn súng, một súng bắn vào ngực anh Hào, khiến ngực hắn ta nở hoa ngay tại chỗ. Nhưng mà cuối cùng là một người mới, cô bắn trật, cách trái tim anh Hào mấy centimet, nhưng cũng chỉ là trì hoãn ngày hắn ta chết. “Giết cô ta cho tao!” Lại sau đó, bản thân cô cũng bị đánh thành cái sàng, cứ như vậy đã chết, đến chết cũng không được rửa mặt một phen. Một người yêu sạch sẽ như vậy, thời điểm chết rách tung toé bẩn hề hề, không còn hình người. Anh Hào vừa chết, lòng người tán loạn, rắn mất đầu, không ai nguyện ý vì một người chết mà liều mạng, huống chi sản nghiệp của anh Hào không ở nơi này, người của anh Hào cũng đã chết, dưới gối lại chỉ có một đứa con trai mới năm sáu tuổi, căn bản không dùng được, đúng là thời cơ tốt để cướp đoạt địa bàn, trong lúc nhất thời kích động lòng người, rời đi, trốn trốn, một đám kẻ bắt cóc tự sụp đổ, người của Mặc Uyên cùng cảnh sát nhanh chóng xuất kích, rất nhanh bắt được kẻ cướp còn lại. Đến lúc này, vụ án bắt cóc hạ màn. Mặc Uyên cũng không nghĩ tới, thù của hắn ta, vậy mà cứ được báo như vậy. Oanh oanh liệt liệt, lại im hơi lặng tiếng. Hắn ta đứng ở dưới mặt trời chói chang, nhìn thi thể anh Hào, người đàn ông nằm ở trong vũng máu trên mặt đất, trước ngực có một cái lỗ lớn, hai mắt trợn trừng, còn có thể từ trên mặt hắn ta nhìn ra vẻ khiếp sợ cùng không dám tin tưởng của hắn ta trước khi chết, một bộ dáng chết không nhắm mắt. Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến, người phụ nữ tham tiền ngốc nghếch nhất thậm chí trái tim còn tàn nhẫn đến mức có thể xuống tay với đồng bạn, vậy mà lại có cái can đảm trắng trợn táo bạo giết người kia. Cô tình nguyện không cần mạng của chính mình, cũng muốn giết anh Hào. Cô hận hắn ta như vậy? Là bởi vì hắn ta lừa cô? Thật ra cẩn thận nghĩ lại, giống như cũng có thể hiểu, vốn là cô nghĩ rằng có thể giết Mặc Vũ giải hận, lại không nghĩ tới súng căn bản không có đạn, Mặc Vũ không chết không nói, còn chạy thoát đi ra ngoài, tự nhiên cô cũng không có khả năng trở về, bởi vì có trở về thì đối mặt với cô cũng chỉ là trừng trị của luật pháp. Mặc Vũ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, hắn quỳ gối bên cạnh Diệp Vi, giữa người cô có vô số vết súng, váy áo đã sớm bị máu tươi nhiễm hồng, ở trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, khiến người ta buồn nôn. Người phụ nữ nằm trên mặt đất, an an tĩnh tĩnh, phảng phất như mặc một thân váy đỏ đang ngủ. Hắn muốn chạm vào cô, lại không dám đụng vào cô. Hắn thấy cả người cô bị thương, quần áo bị viên đạn xuyên thủng, giờ phút này trở nên rách tung toé, trên mặt cô là bùn đất cùng vết máu, nhắm mắt nằm ở đằng kia, ngay cả bộ dáng như thế nào cũng không nhìn ra được. “Diệp Vi, Diệp Vi…… Em tỉnh tỉnh, Diệp Vi em kiên trì được, lập tức bác sĩ liền đến, em sẽ không chết! Em sẽ không chết!” “Diệp Vi! Diệp Vi!” “Bác sĩ đâu? Bác sĩ! Cầu xin các người cứu cô ấy!” Mặc Vũ chưa từng nghĩ tới Diệp Vi sẽ chết, còn là lấy cái phương thức này chết ở trước mặt hắn. Đậu Luân nhìn không được, tiến lên nói: “Mặc Vũ, cậu bình tĩnh một chút, cô ấy trúng nhiều đạn như vậy, dù có là đại la thần tiên cũng không cứu được. ……” Mặc Uyên cúi đầu nhìn Diệp Vi, khuôn mặt âm trầm tái nhợt của hắn ta giờ phút này càng thêm tái nhợt khó coi, ánh mắt hắn ta đen như mực, trên mặt cũng không có nửa điểm cảm xúc, khiến người ta nhìn không thấu hắn ta suy nghĩ cái gì: “Không bằng cậu trực tiếp nói cho hắn, Diệp Vi đã chết.” Đậu Luân: “……” Anh đừng trực tiếp như thế có được không? Không thấy người ta đang thương tâm sao? Tiết Chiếu cũng một lời khó nói hết nhìn ông chủ của mình, không hổ là người đàn ông máu lạnh tuyệt tình, lúc này còn có tâm tư nói mát. Quả nhiên Mặc Vũ sau khi dại ra một lúc lâu, cả người thoạt nhìn càng thêm tuyệt vọng, “Cậu nói bậy, Diệp Vi sẽ không chết!” Mặc Uyên: “Nếu là trúng nhiều đạn như vậy còn chưa có chết, cô ta là kỳ tích nhân gian.” Đậu Luân: “……” Tiết Chiếu: “……” Mặc Vũ: “……” Nói bừa cái gì lại là lời nói thật. Mặc Vũ run rẩy xuống tay, thả một lát ở chóp mũi Diệp Vi, không có cảm giác được bất kỳ một hơi thở nào, hắn lại dò xét đến động mạch trên cổ cô, nơi đó còn dư lại độ ấm nhàn nhạt, lại vẫn im ắng như cũ, không cảm giác được bất kỳ cái gì nhảy lên, hắn chỉ sờ đến tay đầy máu, hắn ngơ ngác nhìn một lát, cuối cùng đau khổ nhắm hai mắt lại. Hắn không thể không thừa nhận, Diệp Vi đã chết, thật sự đã chết. Đậu Luân có lòng tốt vỗ vỗ bả vai Mặc Vũ, nghĩ nghĩ khuyên bảo: “Cậu cũng đừng quá đau khổ, Diệp Vi cũng muốn giết cậu, cô ta chính là một người phụ nữ vô tình không tim không phổi, cậu liền…… Nén bi thương đi.” Hành động Diệp Vi muốn giết hắn hiện tại vẫn như cũ khiến trái tim của Mặc Vũ băng giá, nhưng hôm nay Diệp Vi đã chết, người chết như đèn tàn, cho dù lúc trước còn nhiều lần ăn tết, giờ phút này cũng nên buông xuống. Huống chi hắn cùng Diệp Vi yêu nhau một thời gian, tình cảm nhiều năm, sao có thể nói buông liền buông? Hắn vẫn như cũ vì Diệp Vi chết cảm thấy khổ sở cùng áy náy. Bởi vì Diệp Vi chung quy vẫn là bởi vì hắn mà chết, nếu không phải hắn, cô sẽ không gặp phải tất cả trước mắt, cô vẫn như cũ có thể khỏe mạnh tồn tại. …… “Mặc Uyên, cậu không áy náy sao?” Mặc Vũ đứng lên, nhìn sắc mặt tái nhợt lại không chút thay đổi của Mặc Uyên. Từ lúc Diệp Vi xảy ra chuyện đến bây giờ, hắn không nhìn thấy chút vẻ xấu hổ nào từ trên mặt Mặc Uyên, hắn ta vẫn như cũ là bộ dáng thờ ơ với vẻ mặt không chút thay đổi, hiện tại thi thể của Diệp Vi nằm trước mặt, hắn ta làm sao còn có thể thờ ơ? Mặc Uyên nâng nâng mí mắt, nhìn về phía Mặc Vũ. Mặc Vũ nói: “Nếu cậu không lợi dụng cô ấy, lừa gạt cô ấy, cô ấy liền sẽ không tuyệt vọng như vậy!” Mặc Uyên lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi lợi dụng cô ta, lừa gạt cô ta, nhưng nếu anh cũng đủ yêu cô ta, làm sao có thể cho tôi cơ hội thừa dịp? Còn có anh đừng quên, Diệp Vi là xảy ra chuyện ở nhà anh, nếu cậu không tam tâm nhị ý tình chàng ý thiếp với Miêu Thư Nhã, liên lụy không rõ, Diệp Vi sẽ bị bắt đi sao?” (*) Tam tâm nhị ý - 三心二意: Có nghĩa là không tập trung, không chuyên tâm làm việc. Thường chỉ những người làm nhiều việc cùng một lúc, cuối cùng chẳng có việc nào làm ra hồn. Trong lòng Mặc Vũ đau xót, nói: “Phải, Diệp Vi chết tôi không thể chối bỏ tội của mình, tôi thừa nhận, ở chỗ này có trách nhiệm của tôi, nhưng tất cả việc này đều do cậu dựng lên. Bởi vì cậu ích kỷ, bởi vì cậu gian xảo giả dối, cậu chỉ là muốn cho tôi đau khổ, vậy cậu có thể quang minh chính đại tới đối phó tôi a, cậu không nên đem một cô gái vô tội kéo xuống nước, hiện tại còn làm hại cô ấy mất đi mạng sống!” Ánh mắt Mặc Uyên nhìn Mặc Vũ như là đang nhìn một trò cười: “Anh có Mặc Sĩ Tông hộ tống, ai có thể xúc phạm tới anh?” Mặc Vũ một nghẹn, nói: “Vậy cậu liền có thể âm hiểm lợi dụng một cô gái vô tội như thế sao? Đây là lý do để cậu làm chuyện xấu sao? Mặc Uyên, tính cách của cậu quá cực đoan, bất kể như thế nào, cậu cũng không nên bởi vì việc riêng của chúng ta mà xúc phạm đến người khác!” “Vì đạt được mục đích, dùng một ít thủ đoạn không ảnh hưởng đến toàn cục thì tính là cái gì?” “Cậu!” Mặc Vũ tức giận đến nói không ra lời, “Quả thật cậu là người điên!” Mặc Uyên: “Đây chính là người ba tốt của anh dạy tôi.” Mặc Vũ: “…… Cậu nói cái gì?” Mặc Uyên hận sâu sắc Mặc Sĩ Tông, không chỉ là bởi vì Mặc Sĩ Tông đổi xử với hắn ta làm lơ cùng hờ hững, còn bởi vì hắn ta muốn làm cho Mặc Sĩ Tông thích, cái gì cũng học theo Mặc Sĩ Tông, mà khi hắn ta học được một thân bản lĩnh của ông ta, hắn ta cho rằng Mặc Sĩ Tông sẽ thích một người con giống như ông ta, nhưng Mặc Sĩ Tông vẫn như cũ không thích hắn ta, thậm chí càng ghét hắn ta, ông ta thích, là Mặc Vũ. Mặc Vũ có cái gì? Hắn vụng về vô tri, có cái gì đáng để thích? Cái gì Mặc Vũ cũng không cần làm, đồ vật hắn xin cũng không xin được phải tới rồi. Hắn ta xoay người sang chỗ khác, dấu chân dẫm lên máu, khập khiễng đi về phía dưới chân núi. Hắn ta không có sai, hắn ta cũng sẽ không sai, hắn ta không thể hối hận! Không thể. Hắn ta nắm chặt nắm tay cắm vào trong lòng bàn tay, thẳng đến khi thấm ra máu đỏ tươi, hắn ta cũng vẫn như cũ không có cảm giác, dường như không biết đau đớn, mặt không chút thay đổi rời khỏi một mảng máu hồng kia. …… Sau chuyện này, Mặc Sĩ Tông không để ý Mặc Vũ phản đối, sắp xếp vệ sĩ cho hắn, không chỉ có như thế, còn trực tiếp chuyển chỗ ở của hắn. Vốn là Mặc Vũ không đồng ý, nhưng không chịu nổi Dương Linh Hi khóc lóc khuyên hắn, rốt cuộc là ngoài ý muốn này thiếu chút nữa muốn mạng Mặc Vũ. Hắn không có biện pháp, vì an toàn của mẹ hắn, cũng chỉ có thể dọn đi. Mặc Sĩ Tông đã sớm sắp xếp tốt chỗ ở an toàn cho mẹ con Dương Linh Hi, tạm thời ở lại nơi đó trước, ông ta chuẩn bị chờ sau khi ông ta cùng Dương Linh Hi kết hôn xong, lại đưa hai mẹ con họ trở về nhà cũ, như vậy mới danh chính ngôn thuận, không ai có thể nghi ngờ thân phận của Mặc Vũ. Vốn dĩ ông ta cho rằng Mặc Uyên sẽ phản đối, nhưng là không biết vì sao, Mặc Uyên khó có được lại yên lặng, không có phản đối, cũng không có đi tìm Mặc Vũ gây phiền toái, một chút cũng không giống hắn ta. Mặc Sĩ Tông biết Mặc Uyên khẳng định còn đang bởi vì Diệp Vi chết mà tức giận với ông ta, nhưng ông ta đã căn cứ vào cách nói lúc trước, cho cha mẹ Diệp Vi một số tiền, đó là tài phú mà cả đời bọn họ cũng không kiếm được, cũng đủ cho bọn họ cả đời không cần lo cơm áo, đây là bồi thường duy nhất ông ta có thể làm được. Ông ta cũng đi tìm Mặc Uyên vài lần, nhưng mà Mặc Uyên không nóng không lạnh, ánh mắt nhìn ông ta không bao giờ có thể giống như trước vậy, vô cùng khát vọng ông ta tới gần lại kháng cự ông ta tới gần, ngược lại lãnh lãnh đạm đạm, phảng phất như ông ta chính là một người khách qua đường. Thái độ như vậy, khó có được khiến cho trong lòng Mặc Sĩ Tông phát lạnh. Ông ta hậu tri hậu giác phát hiện, không biết từ khi nào, đứa con trai vẫn luôn đi theo phía sau ông ta muốn đạt được khen ngợi của ông ta, trưởng thành, không biết từ khi nào, hắn ta đã không còn yêu cầu ông ta, đem ông trở thành người xa lạ râu ria. Sau khi nhận thức được cái này khiến cho Mặc Sĩ Tông sửng sốt một lúc lâu. Ông ta giống như đã mất đi đứa con trai này. …… Mặc Vũ từ thời gian đó đến nay, tâm tình cũng vô cùng không tốt. Bởi vì Diệp Vi chết, tâm tình của hắn ta chưa từng được an bình, thậm chí ngay cả trong mơ, đều là bộ dạng khi chết của cô. Miêu Thư Nhã vẫn luôn chăm sóc hắn, hy vọng hắn có thể đi ra khói mù của quá khứ. Cô ta đã nghe nói, cũng là thật sự không nghĩ tới, Diệp Vi sẽ bị bắt cóc, lúc sau lại đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ta càng không nghĩ tới Mặc Vũ vì cứu Diệp Vi mà lấy thân mạo hiểm, cuối cùng thậm chí thiếu chút nữa bị Diệp Vi giết hại. May mắn cô chưa có thành công, nếu không…… Nếu không cô ta không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa, dù Mặc Vũ đã bình an trở về, nhưng hiện tại nghĩ đến, cô ta vẫn như cũ cảm thấy nghĩ mà sợ không thôi. Cô ta không biết vì sao trái tim của Diệp Vi có thể tàn nhẫn như vậy, cũng không biết là cái dạng kích thích gì khiến Diệp Vi biến thành dáng vẻ kia, cô ta cũng không nghĩ ra người con gái xinh đẹp kia đã trải qua cái gì, cuối cùng sẽ lựa chọn cùng kẻ thù đồng quy vu tận. Hiện giờ Diệp Vi đã chết, nói cái gì nữa đều là uổng công. Dù cho cô ta từng có quá nhiều mâu thuẫn với Diệp Vi, nhưng cô ta đối với việc Diệp Vi chết vẫn như cũ là tiếc nuối mà tiếc hận, nếu có thể, cô ta hy vọng Mặc Vũ có thể đem Diệp Vi cứu ra, mà không phải trở thành tiếc nuối vĩnh viễn dưới đáy lòng hắn. Về việc Mặc Uyên yên lặng cũng rất kỳ dị, Mặc Vũ cũng kỳ lạ, Mặc Uyên chán ghét hắn như vậy, bất kể tất cả cũng muốn tính kế hắn, thậm chí còn liên lụy Diệp Vi đã chết, như thế nào sau khi trở về, ngược lại cái gì cũng không làm chứ? Điều này căn bản không giống như là phong cách của Mặc Uyên.. Cho đến một ngày, Tiết Chiếu đột nhiên tìm tới hắn, nói Mặc Uyên tìm hắn. Trong lòng hắn có chút nghi ngờ, Mặc Uyên tìm hắn có thể có chuyện gì? Nhưng hắn không có từ chối. Hắn đi theo Tiết Chiếu tới biệt thự Mặc Uyên ở, Tiết Chiếu ở phía trước chỉ đường, nói: “Lúc trước Diệp tiểu thư cũng ở nơi này. Phòng thứ nhất bên phải tầng hai, chính là phòng Diệp tiểu thư ở, ngày thường Diệp tiểu thư không có yêu thích gì, ngoài việc đi dạo phố, liền thích ngồi ở ven hồ nước.” Mặc Vũ không rõ nguyên do, mắt hắn nhìn hồ nước ở sân sau, dưới bóng cây đặt ghế dài, nằm bò bên trên ghế là một con chó lông vàng lớn, dường như nó biết trong nhà có khách tới, nó nâng đầu lên liếc mắt nhìn về phía xa xa một cái, lại gục xuống đầu xuống nằm bò bất động. Hắn tưởng tượng một chút bộ dáng Diệp Vi ngồi ở chỗ đó, có lẽ cô sẽ bởi vì tâm huyết dâng trào câu câu cá, lại bởi vì không có đủ kiên nhẫn mà bỏ dở nửa chừng, hoặc là nằm phơi phơi nắng hóng gió, hoặc là lại dắt chó đi dạo. Trong lòng hắn đau xót, hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không biết vì sao hiện tại Tiết Chiếu nói với hắn cái này? Tiết Chiếu đã đẩy cửa thư phòng Mặc Uyên ra: “Vào đi thôi, Mặc tổng ở bên trong chờ anh.” Mặc Vũ đi đến gần thư phòng, thư phòng rất lớn, bức màn đều đóng lại, ban ngày ban mặt, vậy mà tối tăm như đêm khuya. Giờ phút này hắn chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng chớp động, hắn gọi vài tiếng: “Mặc Uyên?” Không có người đáp lại. Hắn lại đi vài bước, cuối cùng thấy ánh sáng từ chỗ nào vọng lại ―― không phải, mà là một đoạn phim nhựa! Đoạn phim nhựa này không phải điện ảnh hay là phim phóng sự, vậy mà là Diệp Vi! Một mặt thật lớn ở trên vách tường, đang chiếu lại hồi ức mà hắn không muốn nhớ lại nhất. Trong màn ảnh Diệp Vi đang bị trói chặt ngồi ở trên đất, cô ngửa đầu, nóng bỏng lại kích động nhìn hắn, hắn nghe được âm thanh bản thân nói: “Anh kéo mảnh vải trên miệng em xuống, nhưng em đừng lớn tiếng nói chuyện.” Diệp Vi gật gật đầu, một bộ dáng ngoan vô cùng. Hắn thấy cô nước mắt lưng tròng, oán trách nói: “Anh làm sao bây giờ mới đến! Em cũng sắp bị hù chết rồi, em cho rằng rốt cuộc em không có cách nào còn sống trở về gặp anh……” “Thật xin lỗi, đều là bởi vì anh, là anh liên luỵ khiến em bị bắt cóc, em không sao chứ? Bọn họ có tổn thương em hay không?” “Bọn họ đem em trói lại nhốt ở nơi này, em cảm thấy bản thân mỗi phút mỗi giây đều đang chờ chết, thật sự quá khủng bố! Tốt nhất đừng nói, chúng ta chạy nhanh rời khỏi nơi này đi, em không muốn tiếp tục ở lại nơi này ……” “Được……” Mặc Vũ đang xem đột nhiên quay đầu sang chỗ khác không đành lòng xem tiếp, bởi vì giây tiếp theo, chính là bộ dáng Diệp Vi lấy súng chỉ vào. Ở thời điểm hắn chuẩn bị nâng cô leo lên cửa sổ, cô đột nhiên lấy súng vẫn luôn dùng tới từ phía sau ra, cười lạnh nhìn chằm chằm hắn, muốn giết hắn. Cái cảnh tượng này đến nay còn ở trong mơ của hắn, kết kể như thế nào hắn cũng không quên được, khiến hắn đau lòng khó nhịn. Giờ phút này xem lại, giống như là lại vạch trần vết sẹo trên người hắn, vẫn là đau như cũ. “Mặc Uyên, Mặc Uyên cậu ra đây! Cậu để tôi đến đây, chính là cho tôi xem cái này sao?” Hắn cao giọng nói, “Cậu cho rằng như vậy là có thể đánh sập tôi? Cậu nằm mơ!” “Mặc Uyên ――” “Vì sao không xem?” Âm thanh từ trong một góc đột ngột bay tới, Mặc Vũ lập tức nhìn lại, là Mặc Uyên ngồi ở trong một góc, bởi vì xung quanh quá tối, hắn chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của hắn ta, còn có tròng mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng. Mặc Vũ hoảng sợ, “Cậu ngồi ở chỗ này làm cái gì?” Âm thanh Mặc Uyên âm trầm, như là ác quỷ bò từ trong địa ngục ra: “Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn đang xem cái video này.” Mặc Vũ nhíu mày khó hiểu, thật sự là hắn khó hiểu, vì sao Mặc Uyên muốn xem cái video này? Còn vẫn luôn xem? Không chỉ có hắn ta xem, hiện tại còn lôi kéo hắn tới cùng nhau xem? Đây là đồ vật khiến hắn nhớ lại ký ức không muốn nhớ tới nhất, hắn không muốn đối mặt với Diệp Vi tàn nhẫn, cũng không muốn đối mặt với Diệp Vi đã chết: “Thật xin lỗi, nếu cậu không có chuyện khác, tôi đây liền đi trước.” “Anh nói, Diệp Vi là cái dạng phụ nữ nào?” “???” “Tham tài? Nhát gan? Ngu xuẩn? Là loại ngu xuẩn có diện mạo đẹp đẽ nhưng không có đầu óc?” Tuy rằng Mặc Vũ không muốn đối mặt với quá khứ, nhưng cũng không thích Mặc Uyên ngay trước mặt hắn nói Diệp Vi như vậy: “Diệp Vi đã chết, cậu cũng không thể buông tha cho cô ấy sao? Vì sao đối với việc Diệp Vi chết cậu không có chút lòng áy náy……” Cũng không biết những lời này của Mặc Vũ như thế nào lại chọc tới Mặc Uyên, chỉ thấy Mặc Uyên đang ngồi dưới đất đột nhiên đứng dậy, hắn ta bò từ trên mặt đất lên, vội vàng đi về phía Mặc Vũ, bởi vì đi quá nhanh, thân thể hắn ta khập khiễng, tốc độ lại là cực nhanh, hắn ta nắm lấy cổ áo Mặc Vũ: “Vì sao tôi phải áy náy? Diệp Vi là vì anh mà chết, vì sao mà tôi phải áy náy?” Hắn ta một tay đem Mặc Vũ đẩy ra, nhìn hắn ta gầy yếu, sức lực lại cực lớn, Mặc Vũ bị hắn ta đẩy một cái lảo đảo trực tiếp ngã xuống mặt đất! Mặc Vũ kinh ngạc tại chỗ: “Anh đang nói cái gì? Diệp Vi vì tôi mà chết?” Lúc này hắn mới phát hiện, Mặc Uyên đứng ở dưới ánh đèn tái nhợt, sắc mặt tái nhợt, hai mắt tanh hồng, trong mắt tất cả đều là màu máu đỏ, trước mắt là quầng thâm mắt thật lớn, bộ dáng hắn ta thoạt nhìn cực kỳ mệt mỏi, cũng không biết đã bao lâu chưa ngủ. Mặc Uyên nghiến răng nghiến lợi, hung ác lại lãnh khốc nhìn hắn: “Anh không nghe rõ sao, tôi đây lại lặp lại một lần, Diệp Vi là vì anh mà chết!” Mặc Vũ mờ mịt lắc đầu: “Cậu đang nói cái gì, tôi làm sao không hiểu……” Thật sự là hắn nghe không hiểu, rõ ràng là Diệp Vi muốn giết hắn, làm sao lại là vì hắn mà chết? Mặc Uyên lấy điều khiển từ xa ra, điều chỉnh màn ảnh máy chiếu, hắn ta trực tiếp đem màn ảnh điều chỉnh đến chỗ Diệp Vi nổ súng với Mặc Vũ: “Anh xem, chỗ này.” Mặc Vũ nhìn thoáng qua, nói: “Diệp Vi nổ súng mới phát hiện súng không có đạn.” Mặc Uyên: “Sau đó đâu?” Sau đó trong màn ảnh Diệp Vi đầy mặt hoảng sợ thất kinh, cô chật vật ngã vào vách tường phía sau, cô trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, trong hai mắt của cặp mắt đen nhánh kia của cô, phảng phất phản chiếu ra bộ dáng hắn trừng lớn hai mắt không dám tin tưởng, ngoài cửa sổ có người đàn ông đang kêu: “Mau ra đây! Ra đây! Mau, đưa tay cho tôi!” Rồi tiếp theo, Mặc Vũ xoay người bò lên trên cửa sổ, màn ảnh đã không có Diệp Vi, lại có thể nghe được Diệp Vi lớn tiếng kêu cứu mạng! Lại sau đó, Mặc Vũ chạy thoát, Diệp Vi ở lại. Đây là tất cả sự việc đã qua, bất kể xem lại bao nhiêu lần, cũng là không thể thay đổi sự thật. Mặc Vũ hít một hơi thật sâu: “Cậu muốn cho tôi nhìn cái gì?” “Anh thật sự là ngu hay là giả ngu?! Sự việc bại lộ, Diệp Vi sợ anh trả thù, chẳng lẽ cô ấy không nên chạy về phía cửa trước sao? Vì sao phải đợi thời điểm anh chạy trốn, cô ấy mới chạy về phía cửa?” Mặc Uyên tức muốn hộc máu, hắn ta từ trước đến nay trầm ổn, bộ dáng chật vật lúc nãy đã đủ làm cho Mặc Vũ kinh ngạc, hiện giờ như vậy, càng là làm hắn khiếp sợ không thôi. Mặc Vũ sửng sốt, đúng vậy, Diệp Vi không có trực tiếp chạy về phía cửa, ngược lại trước dựa vào trên vách tường, hắn nghĩ cô bị trói lâu, thể lực hết chống đỡ nổi, lại bởi vì sự việc bại lộ mà quá mức kinh hoảng, cho nên mới phản xạ có điều kiện chật vật lùi về sau, dựa vào trên vách tường…… Mặc Uyên kéo kéo khóe miệng: “Anh muốn biết vì sao không?” Trong lòng Mặc Vũ căng thẳng: “Vì sao? Cậu biết vì sao?” Mặc Uyên cười, hắn ta không biết, thật ra hắn ta vẫn luôn không biết, chỉ là sau khi Diệp Vi chết, hắn ta mỗi ngày đều xem video ghi hình trước khi Diệp Vi chết, hắn ta xem mỗi ngày, xem mỗi ngày, xem đến lâu rồi, thậm chí ngay cả khi nào Diệp Vi chớp mắt hắn ta cũng có thể nhớ kỹ. Hắn ta bắt đầu nghĩ, lúc ấy cô suy nghĩ cái gì? Cho đến một ngày, hắn ta đột nhiên thấy trên vách tường phía sau Diệp Vi, có một cái lỗ. Phòng đất vốn là rách nát, rách tung toé rất bình thường, nhưng cái lỗ kia, lại đặc biệt kỳ lạ. Hắn phóng to, lại phóng to, cuối cùng thấy rõ ràng, kia không chỉ có là một cái lỗ, là họng súng! “Thấy sao, nếu Diệp Vi không dựa vào chỗ này, lúc ấy anh liền đã chết.” Mặc Uyên cười to một tiếng, “Cho nên anh nói, có phải Diệp Vi cứu anh hay không?” Dường như Mặc Vũ chấn động ở ngay tại chỗ! Hắn ngốc lăng lăng nhìn cái lỗ nhỏ không thấy được trên màn ảnh kia, căn bản không thể tin được cái lý do thoái thác của Mặc Uyên, Diệp Vi dựa vào chỗ đó, là vì ngăn trở họng súng, để thuận tiện cho hắn chạy trốn sao? Hắn lại suy nghĩ một loại khả năng khác, nếu Diệp Vi không có làm phản, thật sự cùng nhau đi với hắn, đến lúc đó khẳng định hắn sẽ đưa Diệp Vi bò ra ngoài trước, sau đó lại là hắn, bởi vì cửa sổ quá cao, phía dưới không ai chống đỡ, chỉ dựa vào Diệp Vi, cô căn bản không bò lên được. Nếu sau mặt tường này thật sự cất giấu một khẩu súng, như vậy hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Bởi vì cái vị trí kia, đối diện cửa sổ! Chính là…… Làm sao sẽ vậy chứ? Giờ phút này âm thanh của Mặc Uyên như là ác ma: “Anh không tin đúng không? Tôi cũng không tin, Diệp Vi sao có thể vĩ đại như vậy? Cô ấy ích kỷ, tham lam, lười biếng, yếu ớt, ngu xuẩn…… Cô ấy sao có thể sẽ làm loại chuyện này? Vì phủ định suy đoán của tôi, tôi đặc biệt tìm người trở lại xem qua, cách vách phòng giam giữ Diệp Vi quả thật có dấu vết người, cái lỗ kia quả thật cũng tồn tại, hơn nữa xem dấu vết hẳn là do người đặc biệt làm ra, bởi vì mặt đất còn có dấu vết bùn đất, tuyệt đối không phải bởi vì phòng ốc hư hao tự nhiên mà sinh thành. Tôi còn kêu người cùng vị trí chụp video cùng ảnh chụp trở về, cái lỗ kia còn có thể thấy, cũng đã không có họng súng. Anh nói, này chứng minh cái gì?” Sắc mặt Mặc Vũ biến trắng. Dưới chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất. Cái khả năng kia, dường như hắn không dám nghĩ đến! Cho không đến lượt Diệp Vi, cô không thể đi theo hắn, cô đi, cô với hắn liền đều phải chết! Bởi vì phía sau một bức tường, họng súng đen như mực đối diện với hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể giết hắn! Cô chỉ có thể ở lại, đây là lựa chọn duy nhất của cô, có lẽ cô sẽ sống, có lẽ sẽ chết, mà hắn nhất định sẽ chết, nhưng cô chặn cái lỗ kia, cho nên hắn còn sống. Thì ra là hiểu lầm, là hắn hiểu lầm Diệp Vi, Diệp Vi chưa từng có nghĩ tới muốn giết hắn, cô là vì cứu hắn! Hắn nhìn về phía Diệp Vi trong màn ảnh, thấy kiên quyết và quyết liệt trong ánh mắt của cô, thậm chí ngay cả sự tuyệt tình của cô, giờ phút này trở thành một con dao, đâm vào ngực hắn. Đến khi cô chết, hắn cũng đang hiểu lầm cô. Hắn nhớ tới Diệp Vi một thân đầy máu nằm trên mặt đất, chóp mũi phảng phất lại ngửi được mùi máu dày đặc kia. Diệp Vi. Thì ra cô không có thay đổi, cô vẫn là cô đã từng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]