Chương trước
Chương sau
Bất kể như thế nào Mặc Sĩ Tông cũng không nghĩ tới Diệp Vi vậy mà có thể không biết xấu hổ như vậy, không đúng, những năm gần đây ông ta tung hoành thương trường, người nào chưa thấy qua?
Người không biết xấu hổ càng là đếm không hết, nhưng không có một người nào giống như Diệp Vi vậy, có thể quang minh chính đại không biết xấu hổ như vậy.
Ông ta không đem Diệp Vi để vào mắt, trái lại giảng đạo cho cô!
Sắc mặt Mặc Sĩ Tông trầm xuống, nhiều năm qua hình thành khí thế thoạt nhìn khiến ông ta không giận mà uy, là người lúc này cũng sợ đến mức run bần bật, tự nhiên Diệp Vi cũng rất sợ hãi, cô rụt rụt về sau, “Cháu lại làm việc không đúng sao?”
Mặc Sĩ Tông lạnh lùng nói: “Cô có phải đã quên một chút hay không, trên thương trường nặng nhất là chữ tín, cô nói không giữ lời, lật lọng, còn cho rằng bản thân có bao nhiều thông minh, cẩn thận vác đá nện vào chân mình!”
Vẻ mặt Diệp Vi nghe dạy bảo nói: “Chú nói cái gì cũng đúng.”
Mặc Sĩ Tông: “……” Ông ta phát hiện Diệp Vi có thể khiến cho ông ta tức chết! Đã lâu rồi không có loại người dám “Không biết lớn nhỏ” với ông ta như Diệp Vi vậy.
Mặc Sĩ Tông đè lửa giận dưới đáy lòng xuống: “Tôi nói chính là cô, cô nghe không hiểu?”
Diệp Vi: “Chú nói rất có đạo lý, nhưng rốt cuộc chúng ta đây là không phải ở thương trường a, đây có thể xem như việc riêng, có thể phải nói cách khác.”
Mặc Sĩ Tông: “……!!!”
Người này sao lại có thể không biết xấu hổ đến loại tình trạng này?!
Lúc này ông ta cảm thấy liếc mắt nhìn Diệp Vi nhiều hơn một cái cũng phiền, ông ta tự xưng là thân phận cao quý, lười chấp nhất với một người phụ nữ, quay đầu nhìn về phía Mặc Uyên ở một bên: “Đây là cái con gọi là bạn gái? Cái dạng này, con cảm thấy cô ta thích hợp làm con dâu nhà họ Mặc ta sao? Cô ta có thể làm vợ hiền có tài của con sao? Cô ta có thể trợ giúp con ở các phương diện sao?”
Sắc mặt âm trầm quỷ dị của Mặc Uyên tốt lên, thoạt nhìn hắn ta ôn ôn hòa hòa: “Không liên quan, làm người phụ nữ của con, không cần làm bất cứ việc gì cô ấy không muốn. Thân là một người đàn ông, nếu như ngay cả chút việc nhỏ này cũng xử lý không tốt, vậy thì cũng không cần thiết phải lập gia đình.”
Diệp Vi cực kỳ cảm động: “Mặc tiên sinh anh thật tốt. Thúc thúc chú đừng lo lắng, vì Mặc tiên sinh cháu cũng sẽ liều mạng học tập, nỗ lực cố lên, tranh thủ có thể đủ tư cách làm con dâu nhà họ Mặc, không làm nhà họ Mặc mất mặt.”
Mặc Sĩ Tông cảm giác huyết áp của bản thân đang bay lên: “Cô không khỏi cũng quá coi trọng bản thân rồi!”
Diệp Vi nói: “Chú tin tưởng cháu, cháu có năng lực học tập rất mạnh.”
Mặc Sĩ Tông khinh thường: “Chỉ bằng cô? A.”
Diệp Vi nói: “Chú ngài già rồi ngài không hiểu, tuổi trẻ mới là vốn có lớn nhất của cháu, người trẻ tuổi sao, học cái gì cũng nhanh! Chú cũng từng có tuổi trẻ, hẳn là có thể hiểu, đúng không?”
Mặc Sĩ Tông: “…………”
Đã thật lâu Mặc Sĩ Tông không có thất lễ như vậy, cố tình chỉ là một Diệp Vi, khiến ông ta ăn mệt liên tiếp, ông ta tức giận đến mức khí huyết cuồn cuộn!
“Mặc Uyên, con nghe rõ cho ta, người phụ nữ này vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến tiến vào cửa lớn nhà họ Mặc ta!”
“Ta đã chọn cho con một người là đối tượng kết hôn tốt, ngày mai liền sắp xếp các con gặp mặt.”
Nói xong, cũng mặc kệ Mặc Uyên có phản ứng như thế nào, ông ta vung ống tay áo, xoay người rời đi!
Diệp Vi vội vàng: “Chú không phải muốn xuống lầu sao? Thang máy ở chỗ này, chú đi nhầm phương hướng rồi.”
Mặc Sĩ Tông: “…………”
Tốt.
……
Đương nhiên cuối cùng Mặc Sĩ Tông cũng không xuống lầu với Diệp Vi, Mặc Uyên, ông ta ôm đầu, đi cũng không quay đầu lại.
Sau khi Diệp Vi nhìn theo Mặc Sĩ Tông, thật cẩn thận kéo kéo ống tay áo của Mặc Uyên: “Mặc tiên sinh, chú ấy giống như rất tức giận, ngài nhất định phải bảo vệ em thật tốt.”
Mặc Uyên liếc mắt nhìn Diệp Vi một cái, ánh mắt khả nghi dừng trên môi cô.
Chỉ bằng cái miệng này của Diệp Vi, người sống có thể bị cô làm cho tức chết, người chết cũng có thể bị cô làm cho tức giận sống lại, nơi nào cần hắn ta bảo vệ?
Nhưng mà tâm tình hắn ta tốt, cũng có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của Diệp Vi.
Hắn ta sờ sờ đầu cô, nói: “Em là người của tôi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi nói, tự nhiên tôi sẽ che chở cho em.”
“Cảm ơn Mặc tiên sinh, Mặc tiên sinh ngài thật tốt!”
“Ừm.”
Mặc Uyên cong cong môi, nghĩ đến bộ dáng rõ ràng tức giận lại chịu đựng không biểu đạt ra của Mặc Sĩ Tông liền vô cùng hài lòng.
Tiết Chiếu đứng trong một góc ở thang máy:……
Tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ, vốn là cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, cũng không biết vì sao, Tiết Chiếu miễn cưỡng run lên một cái.
Da đầu cậu ta tê dại, ngay cả phía sau lưng cũng lạnh lẽo ứa ra mồ hôi lạnh.
Mệt trước kia cậu ta còn cảm thấy Diệp Vi đơn giản chỉ là một người phụ nữ hám làm giàu, trận chiến hôm nay, cậu ta phát hiện Diệp Vi không chỉ có đặc biệt là một người phụ nữ hám làm giàu, cô quả thật là ham làm giàu bên trong có máy bay chiến đấu (*)!
(*) Nguyên convert là trung chiến đấu cơ, Diệp để như thế nhé ^^
……
Chiều hôm nay, thật nhiều người đều thấy Diệp Vi kéo cánh tay Mặc Uyên, hai người thân mật rời khỏi tòa nhà tổng bộ của Mặc thị, nam nữ chủ của tai tiếng xuất hiện cùng nhau, nhất thời làm không ít quần chúng ăn dưa sợ ngây người.
Vô số diễn đàn nhỏ lại bắt đầu tích tích không ngừng.
【 Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải Diệp Vi cầm 500 vạn rời khỏi Mặc Uyên sao? Vì sao vừa rồi nhìn thấy Diệp Vi với Mặc Uyên cùng nhau rời khỏi công ty? Thoạt nhìn hai người một chút cũng không giống đã cãi nhau! 】
【Thật hay giả? 】
【Thật sự, tôi cũng thấy! 】
【 Chẳng lẽ Diệp Vi không lấy 500 vạn kia? Cô ta đem tiền trả về? 】
【 Không có khả năng, Diệp Vi cầm tiền liền không đi tìm chủ tịch nữa, cô ta tuyệt đối không mang tiền trả về! 】
【 Vậy vì sao Mặc tổng không tức giận? 】
【 Chẳng lẽ Mặc tổng đã yêu Diệp Vi yêu đến mức không thể kiềm chế, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho cô ta? 】
【 Không nghĩ tới Mặc tổng của chúng ta thâm tình như vậy, đột nhiên cảm thấy thật hâm mộ Diệp Vi là như thế nào a, tuy rằng Mặc tổng là người tàn tật, nhưng không trở ngại ngài ấy là cao phú soái a. 】
Ai cũng không nghĩ tới, người vốn nên tức giận kia vậy mà lại không tức giận? Thậm chí còn mang theo nữ chính chuyện cũ ra vào có đôi? Đây là vì yêu mà ngang nhiên khiêu chiến Mặc Sĩ Tông a!
Ngay cả sau khi Mặc Vũ nghe được tin tức này cũng chấn động.
Hắn cũng không thể nói trong lòng bản thân là cái cảm giác gì, là hy vọng Diệp Vi cầm tiền rời khỏi Mặc Uyên, hoặc là lại hy vọng cô không cầm tiền mà lựa chọn ở lại?
Nhưng bất kể là loại kết quả như thế nào, cũng không giống thứ hắn muốn nhìn thấy―― hắn không muốn nhìn Diệp Vi với Mặc Uyên ở bên nhau, cũng không muốn Diệp Vi thật sự là loại ai cho tiền liền nghe người đó, là người phụ nữ hám lợi.
Cứ việc biết rõ Diệp Vi hiện tại đã không còn là Diệp Vi quá khứ mà hắn quen biết, nhưng hắn cũng hy vọng Diệp Vi có thể tìm về trái tim như lúc đầu, quay về bộ dáng sạch sẽ hồn nhiên đã từng của mình.
Nhưng mà hắn vẫn có chút vui vẻ, ít nhất Diệp Vi không có thật sự cầm 500 vạn liền rời đi, điều này chứng minh cô còn có thể cứu chữa.
Hắn muốn tìm Diệp Vi nói chuyện, dù sao cũng quen biết lâu như vậy, làm bạn bè, hắn cũng nên khuyên nhủ cô.
“Còn đang giận tôi sao?” Miêu Thư Nhã khó có được chủ động tìm tới Mặc Vũ đang chuẩn bị tan tầm hòa giải, “ Nếu anh thật sự muốn biết như vậy, tôi có thể nói cho anh……”
“Không cần.” Mặc Vũ lắc đầu nói, “Diệp Vi nói đúng, đây là đây là bí mật giữa hai người, em không muốn nói, tôi cũng không nên ép buộc em.”
Miêu Thư Nhã sững sờ, không nghĩ tới Mặc Vũ sẽ đột nhiên chuyển đổi chủ ý, rõ ràng lúc trước bởi vì việc này còn ầm ĩ với cô ta một trận, nhưng nếu Mặc Vũ không hề truy vấn, cô ta cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta không phải muốn gạt hắn, cũng không phải muốn lừa hắn cái gì, chỉ là…… Lúc này cô ta thật sự nói không nên lời.
Cô ta không biết đối mắt với chất vấn của Mặc Vũ như thế nào, cũng không biết sau khi Mặc Vũ biết được chân tướng, sẽ thế nào, hắn thích Diệp Vi như vậy, chỉ sợ sẽ hận bản thân đi.
Miêu Thư Nhã chần chừ nói: “…… Làm sao đột nhiên lại không muốn biết?”
“Bởi vì đã không còn quan trọng.” Sự việc phát triển cho tới tình trạng ngày hôm nay, chẳng lẽ chỉ vì một bí mật mà có chỗ thay đổi? Sẽ không, hắn với Diệp Vi vĩnh viễn cũng không trở lại như quá khứ được, cho nên có biết hay không, lại có cái gì quan trọng chứ.
Miêu Thư Nhã suy đoán nói: “Có phải anh nghe nói sự việc của Diệp Vi với chủ tịch hay không?”
Mặc Vũ ừ một tiếng.
Miêu Thư Nhã lập tức liền hiểu rõ vì sao Mặc Vũ sẽ đột nhiên thay đổi chủ ý, thì ra là bởi vì hắn tức giận, hắn giận dỗi không muốn biết cái bí mật kia có liên quan đến Diệp Vi.
Miêu Thư Nhã cười khổ một tiếng, cô ta còn nghĩ rằng Mặc Vũ thật sự là buông được Diệp Vi.
Lúc này Mặc Vũ nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Diệp Vi, ngay cả sắc mặt khó coi của Miêu Thư Nhã cũng không chú ý tới, càng không biết Miêu Thư Nhã suy nghĩ cái gì.
Hắn lấy di động ra gửi cho Diệp Vi một cái tin nhắn, muốn hẹn gặp mặt cô một lần, Diệp Vi đáp rất nhanh: Không gặp.
Mặc Vũ: Tôi muốn nói chuyện với em, yên tâm, không phải về chuyện tình cảm cá nhân.
Diệp Vi rất chân thành chất vấn: Chúng ta đây có cái gì đáng nói?
Mặc Vũ nghẹn lời, cho dù cách màn hình Diệp Vi cũng có thể làm cho hắn tức chết đi được.
Mặc Vũ: Việc chủ tịch cho em 500 vạn tôi đã nghe nói, em từ chối chủ tịch, cũng tương đương với việc đắc tội ông ta, ông ta sẽ không cho phép em với Mặc Uyên ở bên nhau, nếu em tiếp tục lưu lại ở bên cạnh Mặc Uyên, sẽ không có kết quả tốt đâu.
Diệp Vi không hiểu được, rốt cuộc Mặc Vũ muốn nói cái gì a?
Cô gãi gãi trán, dựa vào trên vai Mặc Uyên cho hắn ta nhìn tin nhắn: “Ngài xem, ngay cả Mặc Vũ cũng biết về sau em sẽ không có ngày lành nào, Mặc tiên sinh, em vì ngài hy sinh quá nhiều, ngài nhất định phải bảo vệ em thật tốt a.”
Mặc Uyên mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Cặp mắt kia âm u đầy tử khí, thoạt nhìn vô cùng thấm người.
…… Được rồi.
Diệp Vi tiếp tục trả lời tin nhắn: Tôi không có từ chối chủ tịch.
Mặc Vũ buồn bực: Không có từ chối? Không phải em không có rời khỏi Mặc Uyên sao?
Không có rời đi, vậy coi là không có từ chối sao? Khẳng định không tính a.
Diệp Vi: Rời khỏi nha, nhưng mà đã trở về.
Mặc Vũ càng buồn bực:?? Chuyện gì xảy ra??
Diệp Vi đặc biệt ngay thẳng: Mặc tiên sinh cho tôi 1000 vạn, muốn tôi đừng rời khỏi ngài ấy.
Cho nên liền trở lại?
Tuy rằng câu nói tiếp theo Diệp Vi chưa nói, nhưng Mặc Vũ rất tự nhiên liền nghĩ đến.
Mặc Vũ muốn khuyên Diệp Vi cải tà quy chính: … … … … … …???!!
Chân hắn lảo đảo một cái, vậy mà trực tiếp mềm chân, may mắn đỡ tường mới không để bản thân chật vật té ngã.
Bởi vì động tác của hắn quá lớn, còn chọc đến Miêu Thư Nhã nhìn lại đây, “ Anh làm sao vậy, cẩn thận một chút.”
Mặc Vũ mờ mịt lại dại ra, cả người cũng đang ngốc, hắn nhìn Miêu Thư Nhã, lại nhìn nhìn di động, mỗi một chữ trên di động hắn đều biết, như thế nào xếp cùng một chỗ thì ngược lại hắn không biết chứ???
Hắn xoa xoa cái trán, có thể là đôi mắt của hắn xảy ra vấn đề, ừm, không sai, khẳng định là như vậy……
Diệp Vi cũng không biết bản thân tạo cho Mặc Vũ cái dạng chấn động gì, đợi một lát mà Mặc Vũ không nhắn tin lại, cô liền ném điện thoại qua một bên không quan tâm.
Nghĩ đến kho kim khố (tiền ấy) nhỏ của cô phình lên liền vô cùng vui vẻ.
Hôm nay thu hoạch thật đúng là không nhỏ, lần này không có uổng công đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.