Chương trước
Chương sau
Khổng Bảo Hoa đã mơ ước Diệp Vi lâu lắm rồi, từ ánh mắt đầu tiên khi ông ta vô ý nhìn thấy Diệp Vi, ông ta đã muốn có được cô.
Ông ta thích dáng người lả lướt hấp dẫn của Diệp Vi, thích bộ dáng cười rộ lên vừa đáng yêu lại xinh đẹp của cô, thậm chí ngay cả thái độ ngạo mạn sai khiến người khác khi tức giận của cô, cũng làm cho ông ta tràn ngập ham muốn chính phục.
Lấy thủ đoạn của ông ta, muốn có được Diệp Vi rất đơn giản, nhưng ông ta càng thích xem Diệp Vi hấp hối giãy giụa, bị ông ta ép buộc đến không còn đường để đi, cuối cùng không thể không lấy bộ dáng đáng thương để tới cầu xin ông ta.
Cho nên ông ta tiến hành từng bước, từng bước một từ từ sẽ tới, bắt đầu chỉ là lấy đi tài nguyên sắp tới tay của cô, còn không chịu thua? Vậy trực tiếp đem cô đuổi ra khỏi đoàn phim, làm cô không diễn nhưng chụp, không công nhưng làm! Diệp Vi là người phụ nữ có dã tâm, khẳng định cô không cam lòng rời khỏi giới giải trí như vậy, ngay cả khi rời khỏi giới giải trí, ông ta cũng có biện pháp ép cô đi vào khuôn khổ.
Ông ta chờ Diệp Vi đi tới đường cùng, chỉ có thể tới cầu xin ông ta.
Vốn Khổng Bảo Hoa nghĩ rằng bản thân nắm chắc thắng lợi, lại không ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, trực tiếp đánh cắp thành quả lao động của ông ta!
Nếu là người khác thì ông ta không đến mức phải đem Diệp Vi nhường đi, nhưng cố tình lại là Thịnh gia Thịnh Chí Minh, tiểu bá vương Thịnh gia, người nối nghiệp tương lai của Thịnh gia! Là sự tồn tại mà từ trước đến nay ông ta không thể chống lại.
Ông ta tức giận đến điên rồi, rồi lại không biết làm thế nào, lúc sau tìm rất nhiều thế thân thay Diệp Vi, nhưng không ai có thể so sánh được với cô.
Càng không chiếm được thì càng muốn có được, thế cho nên sau khi Diệp Vi bị Thịnh Chí Minh ghét bỏ, ông ta vô cùng cao hứng, sau khi xác định Thịnh Chí Minh hoàn toàn không có hứng thú với Diệp Vi, rốt cuộc ông ta cũng ra tay.
Diệp Vi không có chỗ dựa, còn không phải dễ như trở bàn tay?
Nhưng ông ta không nghĩ tới chính là, Diệp Vi cũng bị ông ta bắt tới trên giường rồi, nhưng thoạt nhìn dường như cô cũng không sợ hãi, thậm chí không có xin tha với ông ta, lộ ra dáng vẻ hèn mọn ông ta đã nghĩ tới từ lâu.
Cái này làm cho Khổng Bảo Hoa mười phần phẫn nộ: “Diệp Vi, hiện tại cô vẫn nghĩ tới bản thân có Thịnh Chí Minh chống lưng như lúc trước sao, ở đâu cũng có thể ngang ngược sao? Tôi nói cho cô biết, từ nay về sau, cô chỉ có thể là một con chó mà ở bên cạnh tôi, tôi muốn cô đi hướng đông cô không thể đi hướng tây, tôi muốn cô làm cái gì cô nhất định phải làm cái đó! Nếu không thì, hừ!”
Quả nhiên Diệp Vi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hoảng loạn trốn về phía sau: “Khổng tổng, cầu xin ngài buông tha tôi đi, bên cạnh ngài có rất nhiều mỹ nữ, ngài muốn dạng phụ nữ nào mà không có? Vì cái gì nhất định không phải là tôi thì không thể? Hiện tại tôi trừ bỏ gương mặt này, cái gì cũng không còn. Bởi vì Thịnh thiếu ghét bỏ tôi, tất cả mọi người tránh tôi, ngài sẽ không sợ bị tôi liên lụy sao?”
Quả nhiên trong nháy mắt Khổng Bảo Hoa có chút chần chờ, thật nhanh lại phản ứng lại: “Đừng có mà miệng lưỡi trơn tru, Thịnh đại thiếu hắn bây giờ không có thời gian chú ý đến cô, hiện tại cả tâm lẫn mắt của hắn chỉ có Vương Nhược Nghiên kia, a, ngay cả khi hôm nay cô chết ở chỗ này, hắn cũng sẽ không nhìn nhiều hơn một cái!”
Diệp Vi đã lùi đến mép giường, vừa đề phòng lại sợ hãi nói: “Khổng tổng, rốt cuộc phải như thế nào ngài mới có thể buông tha tôi? Ngài đòi tiền sao? Tôi đem tiền của tôi tất cả cho ngài hết, chỉ cần ngài buông tha tôi.”
“Buông tha cô? Cô nên giết chết ý niệm này đi đi, bắt đầu từ hôm nay, cô chính là người của tôi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ tiô cho tốt, chỗ tốt sẽ không thể thiếu cô.”
“Không, tôi sẽ không.”
“Diệp Vi, cô cần phải suy xét rõ ràng rồi mới nên trả lời.”
“Không cần suy xét, tôi từ chối.”
“……” Khổng Bảo Hoa nghẹn một hơi, mắng, “Với ai mà không phải là bán, cô đừng có ở nơi này giả bộ liệt nữ (*) sạch sẽ gì!”
(*) Liệt nữ - 烈女: chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết
“Ngài nói cái gì?” Diệp Vi cũng rất kinh ngạc, hỏi ngược lại, “Với ai mà không phải là bán? Ngài cho rằng ngài có thể so với Thịnh thiếu sao?”
Ánh mắt của cô nhẹ nhàng đào qua trên người ông ta, đáy mắt từng có lóe lên vẻ khinh thường, một lão già biến thái bất tử còn nghĩ rằng bản thân là ai đây?
Biểu tình đắc ý của Khổng Bảo Hoa biến đổi, nháy mắt mặt cũng tái đi rồi: “Đồ tiện nhân nhà cô, cô đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Vốn là ông ta không muốn thừa nhận bản thân già rồi không còn dùng được, lúc này lại bị Diệp Vi nói ra, càng tức giận đến mức nổi trận lôi đình, ông ta đột nhiên đứng lên, nếp nhăn tàn nhang run rẩy trên mặt, đi bước một tới phía Diệp Vi: “Hôm nay tôi sẽ để cho cô biết sự lợi hại của tôi! Xem co còn dám kiêu ngạo không!”
Chân Diệp Vi đã rơi xuống đất, vừa mới chuẩn bị chạy về phía ban công, lại bởi vì cả người bủn rủn choáng váng, cho dù cô có chuẩn bị cũng phải lảo đảo ngã nhào trên mặt đất, thuốc này so với tưởng tượng của cô còn muốn lợi hại hơn, may mắn trên mặt đất trải thảm, ngã trên mặt đất mềm như bông cũng không chịu thương tổn gì, không ảnh hưởng đến viện cô nhảy lầu.
Khổng Bảo Hoa thấy Diệp Vi chật vật như thế, đắc ý đứng ở tại chỗ cười ha ha lên: “Chạy a, cô chạy a, tôi xem cô có thể chạy đi nơi đâu!”
Diệp Vi cũng muốn khóc, vị tiểu đồng bọn này thật sự nói quá nhiều, ông nên tiếp tục thượng a! Như thế nào lại dừng lại nói chuyện?
Mắt Diệp Vi nhìn thấy ban công cách đó không cách đó không xa, một bên cô lùi lại về sau một bên hô to: “Ông đừng tới đây! Cứu mạng, cứu mạng a ――!” Đáng tiếc bởi vì do thuốc, cô không có sức lực gì, giọng nói hô lên tự nhiên cũng không lớn, lại bởi vì giọng nói của cô vốn là đáng yêu mềm mại, nghe càng giống như là đang làm nũng xin tha.
Khổng Bảo Hoa tựa hồ bị gọi ra hứng thú, ông ta trực tiếp kéo áo sơ mi ra, lộ ra thân hình gầy trơ cả xương, làn da uốn nếp, cười đến đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, “Tôi muốn cưỡng bức cô, trái lại cô chạy rất nhanh a, chạy rất nhanh a.”
Diệp Vi: “……” Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì trái lại ông nên nhanh tới đây a!!
……? Không biết vì cái gì, Khổng Bảo Hoa lại cảm giác được ở trong ánh mắt nôn nóng và hoảng loạn của Diệp Vi lại nhìn ra được một tia ý tứ lên án, không có sợ hãi với hoảng loạn, chỉ là đơn thuần muốn trách cứ ông ta dây dưa dây cà tới quá chậm???
Diệp Vi là bị chèn ép đến mức không còn bình thường sao?!
Ông ta chớp đôi mắt, phát hiện chút lên án này đã không còn, giống như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.
Đúng, khẳng định là ảo giác, Diệp Vi sao có thể không sợ hãi?
Chút nghi hoặc này ở trong lòng Khổng Bảo Hoa rất nhanh biến mất, mắt ông ta thấy thấy Diệp Vi ngồi dưới đất từng chút từng chút lui về phía sau, sau đó kinh hoảng giãy giụa bò dậy từ trên mặt đất, bị ông ta ép đến cửa sổ, cô trốn đến trên ban công, tóc đen ở trong gió lạnh bay lên không trung, dáng người thướt tha run bần bật, khuôn mặt cô tái nhợt, so với mọi khi cô lúc này còn xinh đẹp động lòng người hơn trăm ngàn lần.
Giờ phút này Diệp Vi như là bị sóng lớn đánh, bấp bênh giữa không trung như một chiếc thuyền mồ côi, tuyệt vọng mà mỹ lệ: “Ông đừng tới đây, ông mà qua đây tôi liền nhảy xuống!”
Khổng Bảo Hoa cười nói: “Cô nhảy đi a, tôi nhìn cô nhảy.”
Ông ta làm sao có thể tin tưởng người tham sống sợ chết như Diệp Vi lại dám nhảy lầu? Cô yêu quý cái mạng nhỏ của cô như vậy, cô ích kỷ, thậm chí vì thế mà không tiếc đắc tội Thịnh Chí Minh, cô sao có thể từ bỏ được sự sống tốt như thế mà đi nhảy lầu?
Khổng Bảo Hoa không có sợ hãi, càng thêm đắc ý hơn, ông ta nhận thức được Diệp Vi sẽ thỏa hiệp!
Ông ta một bước lại một bước tới gần, uy hiếp nói: “Cô nhảy đi a, tôi xem cô nhảy như thế nào, nếu là cô thật sự nhảy, tôi còn kính cô ba phần!”
Ban công rất lớn, bày ra một chiếc bàn gỗ nhỏ cùng với hai chiếc ghế dựa, ở giữa cái bàn còn có một cái bình hoa, Diệp Vi đạp lên trên ghế, nửa người đều chống ở trên rào chắn, cả người lung lay, treo ở giữa không trung, “Ông đừng tới đây, ông mà qua đây tôi thật sự sẽ nhảy! Tôi thật sự sẽ nhảy!”
Khổng Bảo Hoa không để ý chút nào, đi tới chỗ Diệp Vi ý đồ kéo về bên người ông ta, giống như là ông ta gấp không chờ nổi muốn làm nhục cô, đắc ý dào dạt nói: “Cô nhảy, có bản lĩnh thì cô nhảy cho tôi đi.”
Mắt thấy ông ta bắt lấy cổ tay Diệp Vi, đột nhiên Diệp Vi trốn về phía sau, một bên kêu lên buông cô nàng, đang lúc lôi kéo, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “Phanh” thật lớn!
Âm thanh này đột ngột, trực tiếp làm Khổng Bảo Hoa với Diệp Vi cả kinh, hai người ngơ ra một lát, đồng thời nhìn về phía cánh vửa―― ai không biết xấu hổ tới làm hư chuyện tốt của bọn họ như vậy?!
Lại thấy cửa phòng đóng chặt bị một chân người đã văng, người đàn ông khí thế cường đại, vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện ở cửa, ngực hắn phập phồng, miệng lớn thở dốc, dường như là một đường chạy tới, cặp mắt đen nhánh kia đảo qua căn phòng, liếc mắt một cái đã thấy Diệp Vi đứng ở trên ban công với Khổng Bảo Hoa!
“Diệp Vi!”
Giờ phút này Diệp Vi còn mặc cái váy dài kia, chỉ là tóc tai rối bời, bị gió lạnh thổi trúng nhẹ nhàng tung bay, sắc mặt của cô tái nhợt, một đôi mắt sáng ngời nhìn về phía hắn, khuôn mặt mỹ lệ, hiện lên vẻ ngẩn ngơ rõ ràng.
Cô giống như là choáng váng, căn bản không nghĩ tới ở ngay lúc này hắn sẽ xuất hiện, chớp chớp đôi mắt, nhìn hắn, giống như là cái ngốc tử.
Diệp Vi cũng chưa nghĩ đến thời điểm mấu chốt như thế này, Thịnh Chí Minh sẽ đột nhiên chạy tới, hắn cao lớn, dũng mãnh, khôi ngô, to lớn, cường tráng…… Tóm lại chính là lợi hại vô cùng! Mà lão già thúi Khổng Bảo Hoa, toàn thân trên dưới cộng lại, cũng chưa lợi hại bằng một đầu ngón út của Thịnh Chí Minh!
Xong rồi, xong rồi, xong rồi……
Lần này phải làm sao bây giờ?!
Thoạt nhìn Khổng Bảo Hoa càng ngốc hơn, con ngươi ông ta tan rã nhìn thấy Thịnh Chí Minh, vẻ mặt sắc dục cứng lại ở trên mặt, đôi mắt đầy vẻ không dám tin tưởng, còn nghĩ rằng bản thân nhìn thấy ảo giác.
Như thế nào Thịnh Chí Minh lại ở chỗ này? Không phải hắn ghét bỏ Diệp Vi sao? Vì cái gì hắn sẽ đến? Chẳng lẽ là hắn vốn không có ghét bỏ Diệp Vi? Vậy là hắn nghiêm túc như tấm sắt a!
Xong rồi, xong rồi, xong rồi……
Lần này phải làm sao bây giờ?!
Mạch não của Diệp Vi với Khổng Bảo Hoa, tại thời khắc này vậy mà đồng bộ kỳ lạ.
Quả nhiên Thịnh Chí Minh thấy Diệp Vi sau khi choáng váng chớp mắt một cái, liền biến thành vẻ nôn nóng rõ ràng, cô nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt toát ra nôn nóng với lo lắng chân thật nhất.
Mà lo lắng ở đáy mắt của Khổng Bảo Hoa khiến cho người ta căm ghét.
Trong đầu Khổng Bảo Hoa lúc này có thể nghĩ đến tất cả đều là do Thịnh Chí Minh trả thù ông ta, Thịnh Chí Minh người này có tiếng là phát rồ, tàn nhẫn độc ác, nếu bị hắn theo dõi, toàn bộ Khổng gia dốc hết sức lực cũng không phải là đối thủ của hắn! Toàn bộ Khổng gia cũng phải xong đời!
Khổng Bảo Hoa ham nữ sắc, nhưng đồng dạng, ông ta coi trọng hơn vẫn là gia sản của ông ta, nếu không lúc trước cũng sẽ không mai danh ẩn tích (*) sau khi Thịnh Chí Minh coi trọng Diệp Vi, rồi lại tới uy hiếp đe dọa sau khi Thịnh Chí Minh ghét bỏ Diệp Vi.
(*) Mai danh ẩn tích: Giấu không cho ai biết tên tuổi và lai lịch để sống ẩn dật.
Bất quá tất cả mọi thứ ngay lập tức trong lúc đó, trong đầu ông ta đã nghĩ tới vô số khả năng, nghĩ đến tương lai khả năng sẽ phải gặp bất hạnh, nhất thời tay chân mềm nhũn, theo bản năng bỏ cánh tay đang lôi kéo Diệp Vi ra, lúc này ông ta nào có còn dám nghĩ đến Diệp Vi? Ngay cả chạm vào cũng không dám chạm vào.Trên mặt Khổng Bảo Hoa thật cẩn thận lộ ra một nụ cười lấy lòng: “Thịnh thiếu, ngài xem tôi đây là đang giúp ngài giáo huấn tiện nhân không nghe lời……”
Nhưng mà ông ta còn chưa nói xong, đã thấy sắc mặt Thịnh Chí Minh đột nhiên biến đổi! Hoảng sợ chạy về phía ông ta, lớn tiếng kêu lên: “Diệp Vi! Cẩn thận!”
Dường như là cùng thời khắc đó, Khổng Bảo Hoa nghe thấy bên tai có tiếng người phụ nữ sợ hãi kêu lên: “A ――”
Khổng Bảo Hoa quay đầu nhìn lại, chỉ kịp thấy trước mắt một thân ảnh màu trắng rơi xuống ―― thì ra ông ta lôi kéo Diệp Vi, khoảnh khắc ông ta buông tay ra, bởi vì sức lực lôi kéo cô đột nhiên biến mất, vậy mà trcứ tiếp để cô rơi xuống từ tầng người nhà cao tầng!
Khổng Bảo Hoa cực kỳ sợ hãi, ngã xuống trên mặt đất.
Đột nhiên Thịnh Chí Minh nhào vào ban công, nửa thân thể treo ở không trung, hắn duỗi dài cánh tay chỉ kịp bắt lấy một đoàn không khí, cả người hắn cứng lại ở đằng kia, thấy thân thể gầy yếu của Diệp Vi ở trong đêm tối rơi xuống, thấy cô nhắm mắt lại, khuôn mặt nôn nóng khi rơi xuống biến thành bình yên yên tĩnh, cùng một tiếng vang trầm. Sắc mặt hắn tái nhợt, thẫn thờ, cứng đờ, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Vi.
Diệp Vi!
……
Từ việc Thịnh Chí Minh đột nhiên xuất hiện đến việc Diệp Vi té lầu, tin tức xuất hiện chỉ chút thời gian.
Tin tức Diệp Vi nhảy lầu đã chết càng là lấy tốc độ nhanh chóng thổi quét toàn bộ internet.
……
Mới đầu các dân mạng cũng không dám tin tưởng, lúc sau lại cảm thấy đây là lăng xê, sao Diệp Vi có thể sẽ chết? Khẳng định là lại muốn bày đặt ra!
Các dân mạng lời thề son sắt tin tưởng: 【 thần phiền Diệp Vi lại bắt đầu làm việc. 】
Thẳng đến khi tin tức cảnh sát phía chính phủ tuyên bố, trực tiếp xác nhận tin Diệp Vi đã chết.
Diệp Vi đã chết, thật sự đã chết!
Các dân mạng cũng sợ hãi rồi, bất kể như thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến Diệp Vi vậy mà đã chết!
Tin tức phía chính phủ nói, nghi phạm Khổng Bảo Hoa đã bị bắt giữ, theo hiểu biết, Khổng Bảo Hoa đã sớm mơ ước sắc đẹp của Diệp Vi, chỉ là ngại có Thịnh Chí Minh cho nên vẫn chưa có động thủ, sau này Diệp Vi bị Thịnh Chí Minh ghét bỏ, tự nhiên ông ta có cơ hội, cho nên hạ thuốc cho Diệp Vi muốn ép cô đi vào khuôn khổ, chỉ là trên đường Diệp Vi trên đường, liều chết không theo lúc sau mới xảy ra bi kịch. Hơn nữa việc này cũng không phải là trường hợp đầu tiên, chỉ là người bị hại lúc trước đều bị ép lựa chọn trầm mặc.
Tin tức này vừa ra, các dân mạng trầm mặc lại phẫn nộ, có người nói: 【 Diệp Vi thật sự đã chết? Tôi không thể tin được, đây là giả đi, đây là giả đi?! Tuy rằng tôi không thích cô ấy, nhưng cũng không muốn cô ấy chết a! 】
【 Tên Khổng Bảo Hoa này là người nào? Cái này cũng quá đáng giận đi, hiện tại chính là xã hội có pháp chế, ông ta làm như vậy căn bản là không đem pháp luật quốc gia để vào mắt! Xin phán tử hình ông ta, tốt nhất nên thiến trước rồi mới tử hình, để ông ta cũng phải nếm thử tư vị sống không bằng chết đi! 】
【 Khổng Bảo Hoa là một phượng hoàng nam, năm nay cũng 60, dựa vào lão bà làm giàu, người trong giới đều biết ông ta là một lão sắc quỷ, thời điểm lúc trước khi lão bà ông ta còn sống thì ông ta còn biết thu liễm, sau khi lão đã chết liền không kiêng nể gì, tiểu lão bà trong nhà cũng có vài người, phía dưới có hai đứa con cũng mặc kệ ông ta, chơi còn muốn lớn hơn so với ông ta, toàn gia đình này cũng không phải thứ gì tốt. 】
Cũng có người đột nhiên nói tới Thịnh Chí Minh: 【 Thịnh Chí Minh đâu? Diệp Vi đã chết, Thịnh Chí Minh biết không? Hắn không có biểu hiện chút gì sao? 】
【 Thịnh Chí Minh lại không thích Diệp Vi, hắn có thể có biểu hiện gì? Nhiều nhất cũng chỉ là thương tiếc đi đi. 】
【 Đến bây giờ tôi còn không dám tin tưởng Diệp Vi thật sự đã chết, cô ấy tham sống sợ chết như vậy, yêu quý mạng nhỏ của cô như vậy, thời điểm nhảy lầu khẳng định vô cùng sợ hãi đi……】
Đúng vậy, tham sống sợ chết Diệp Vi như vậy, thời điểm nhảy lầu, khẳng định rất sợ hãi.
Bình luận này làm cho vô số người đều lâm vào trầm mặc.
【 Diệp Vi không có làm sai cái gì, chỉ là khi đối mặt với việc mạng sống bị uy hiếp lựa chọn tự bảo vệ mình, cô không có yêu Thịnh Chí Minh như vậy tự nhiên là sẽ không vì hắn mà liều mạng, cái này có cái gì sai? Giúp là tình cảm không giúp là bổn phận. Hiện tại cô bị người khác làm nhục, mà cô không muốn bị làm nhục, cho nên sẽ liều chết chống cự, cô không phải là người không có nguyên tắc, không có điểm mấu chốt, ngược lại tôi cảm thấy cô ấy sống rất chân thật. Mà có người vì yêu mà đến phẩm chất đạo đức cũng bị mang đi, các người để tay lên ngực tự hỏi một chút, nguyện ý vì bạn trai hoặc là bạn gái của bản thân mà trả giá bằng mạng sống sao? Không nhất định đi. Tôi có chút hối hận thời điểm lúc trước khi Diệp Vi bị toàn dân mạng bôi đen không có ra đây nói chuyện, chỉ coi việc không liên quan đến mình thì mình không quan tâm, đi theo để coi náo nhiệt, tuy rằng tôi không có bôi đen cô ấy quá, nhưng tôi hối hận. 】
【 tôi không muốn, thật sự, tuy rằng tôi yêu bạn trai của tôi, nhưng muốn tôi hy sinh vì hắn, tôi nhất định sẽ không làm được. Càng yêu bản thân thì có gì sai? Tôi còn có cha mẹ cần phụng dưỡng cần chiếu cố, tôi còn có cuộc sống mà tôi muốn trải qua, vì cái gì tôi phải hy sinh bản thân vì người khác? 】
【 thực ra thật muốn lại nói tiếp, Diệp Vi là bị Thịnh Chí Minh liên lụy mới có thể bị bắt cóc, cũng là vì Thịnh Chí Minh mà mạng sống mới có thể gặp nguy hiểm, cô ấy thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, các người không cảm thấy cao hứng vì cô ấy còn chưa tính, cũng bởi vì thời điểm khi cô ấy đối mặt với uy hiếp nói cô ấy không có quan hệ với Thịnh Chí Minh, cũng bởi vì cô ấy không có đỡ dao cho Thịnh Chí Minh, liền phải rơi vào kết cục bị toàn dân mạng mắng kết cục, mất đi công việc mất đi tất cả, hiện tại còn mất đi mạng sống! 】
【 không sai, các người tâng bốc Vương Nhược Nghiên thì cứ tâng bốc đi, nhưng cũng không cần thiết phải dẫm thấp Diệp Vi, ai quy định người ta nhất định phải vì Thịnh Chí Minh mà chắn dao? 】
【 Thật ra bất kể nguyện ý hoặc là không muốn vì bản lữ của bản thân mà hy sinh mạng sống, cũng là thật bình thường, nếu anh nguyện ý, tôi sẽ khen ngợi anh dũng cảm. Nếu anh không muốn, tôi cũng sẽ không mắng anh, nói nhân phẩm của anh có vấn đề, cho rằng anh không phải là vì tình yêu. Bất kể quan hệ hai bên là gì, không có người nào có cái nghĩa vụ phải vì anh mà hy sinh. 】
Đúng vậy, bất kể hai bên có thân phận gì, coi như người thân như cha mẹ, cũng không thể cưỡng cầu bọn họ tới hy sinh vì anh.
Bình luận này được vô số dân mạng khen ngợi rồi cùng trích dẫn, thậm chí có người khởi xướng đề tài # Thật xin lỗi Diệp Vi # lên, thật ra lúc trước cũng có hoặc ít hoặc nhiều những âm thanh đó, chỉ là lúc ấy người muốn nhìn Diệp Vi làm trò hay thật sự quá nhiều, người bỏ đá xuống giếng quá nhiều, người cố ý mua thuỷ quân bôi đen cô thật sự không ít, lúc trước cô có bao nhiêu nở mày nở mặt, lúc này liền có bấy nhiêu thảm.
Khi các dân mạng đang phẫn nộ thì cũng lúc, lại một tin tức khác tuôn ra, nghe nói Khổng Bảo Hoa còn có đồng lõa, Diệp Vi là bị người khác cố ý bán đứng!
Cùng lúc đó, video Diệp Vi sau khi uống qua đồ uống ở tiệm lầu rồi choáng váng bị đỡ rời đi tung ra, trong video có mặt của Tô Thần với một người con gái khác tuy rằng không rõ ràng cho lắm, còn có thể phân biệt là bộ dáng của hai người họ.
Thiết lập của Tô Thần chính là một người thanh thuần, đi cũng là lộ tuyến ngốc manh đáng yêu, ai có thể nghĩ đến bề ngoài ả ta thanh thuần thế nhưng bên trong lại cất giấu tâm tư ác độc như vậy?
Các dân mạng cũng chấn kinh rồi, phẫn nộ rồi, lại một hồi đào bới, mới phát hiện thế nhưng ả ta cũng có kim chủ, ngay cả tin tức kim chủ của ả ta là Lưu Trường Nham cũng bị lột ra.
Nói đến càng thú vị hơn, Lưu Trường Nham cũng là người có gia thất có vợ con, Tô Thần không chỉ là hung thủ gián tiếp hại chết Diệp Vi, còn là tiểu tam phá hư gia đình của người khác. Thiết lập một người thanh thuần lần này hoàn toàn tan rã.
【 mẹ nó! Tô Thần này cũng quá ghê tởm! Mọi người đều là phụ nữ, vì cái gì có thể làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này! 】
【 tôi thừa nhận tôi có tội, lúc trước tôi còn cảm thấy Diệp Vi quá phận, hiện tại so sánh với Tô Thần, quả thực Diệp Vi chính là một tiểu thiên sứ. 】
【 trên đời này làm sao có thể có loại phụ nữ ghê tởm như Tô Thần vậy? 】
【 đột nhiên nhớ tới ảnh chụp Diệp Vi bị ném bánh kem đầy người kia, có thể cũng là Tô Thần cố ý hay không? Hiện tại ngẫm lại cũng thật đáng sợ a, lúc trước tôi còn cảm thấy Tô Thần đơn thuần đáng yêu, lo lắng cô ta có thể bị Diệp Vi khi dễ hay không, không nghĩ tới Tô Thần mới là người giấu đến sâu nhất. 】
【 Để cho Tô Thần đi tìm chết! 】
Các dân mạng giống như là vì bản thân mà tìm được một nơi trút giận cho mình, một tổ ong chạy tới Weibo Tô Thần muốn ả ta cho cái công đạo, muốn ả ta xin lỗi, muốn ả ta tiếp thu trừng phạt, muốn ả ta vì hành vi của bản thân mà trả giá tất cả, tập trung đến mức Weibo thiếu chút nữa tê liệt.
Tô Thần cũng rất nhanh bị động đến bị dọa đến điên rồi, ả ta vốn không nghĩ tới Diệp Vi sẽ chết, cũng chỉ là bồi cái lão biến thái kia ngủ một giấc mà thôi, cũng sẽ không thiếu miếng thịt, Diệp Vi làm sao có thể sẽ chết như thế? Rõ ràng cô ta sợ chết như vậy, tòa nhà cao như vậy, thế nhưng thật sự dám nhảy!
Càng làm cho ả ta sợ hãi chính là, nghe nói lúc đấy Thịnh Chí Minh cũng có ở đó, không biết hắn từ nơi nào nghe được tin tức, thế nhưng đi qua đó tìm, tận mắt nhìn thấy Khổng Bảo Hoa cưỡng ép Diệp Vi, trong lúc tranh chấp bị Khổng Bảo Hoa đẩy xuống từ tầng mười nhà cao tầng!
Ả ta nghĩ đến tất cả khó khăn trong tương lai, nghĩ đến những bình luận trên mạng đó, Tô Thần nhịn không được ôm đầu hét lên: “Không phải anh nói Thịnh Chí Minh đã ghét bỏ Diệp Vi sao? Không phải anh nói sẽ không có vấn đề gì sao? Tại sao Diệp Vi lại chết, tại sao Khổng Bảo Hoa lại bị bắt! Tôi thì sao? Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết đâu!”
Lưu Trường Nham bị gọi đến đầu óc càng thêm đau đớn lên, một bên hắn thu thập đồ vật, vẻ mặt cũng vô cùng dữ tợn: “Cô hỏi tôi tôi đi hỏi ai đây? Tôi làm sao biết được đột nhiên Thịnh Chí Minh ăn sai thuốc gì rồi, vậy mà sẽ đi tìm Diệp Vi!”
Không phải là lần đầu hắn ta làm chuyện này, chưa từng có xảy ra sai lầm, hắn làm nghĩ đến Thịnh Chí Minh sẽ đi tìm Diệp Vi a!
“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tôi còn có thể diễn kịch không?”
“Cô còn muốn diễn kịch? Đắc tội Thịnh Chí Minh cô cho rằng còn chỗ tốt nào à? Có thể tồn tại đã rất không tồi tồi,” nếu Thịnh Chí Minh không biết, chỉ là chuyện Diệp Vi té lầu tử vong này có thể làm một cách hoàn hảo, nhưng lúc đó Thịnh Chí Minh có ở hiện trường, hắn muốn nhúng tay vào cái chết của Diệp Vi, chuyện này lại không có khả năng dễ dàng thiện. Hiện tại hắn ta chỉ muốn thu thập đồ vật chạy nhanh một chút, ra ngoại quốc tránh đầu sóng ngọn gió. Tay Thịnh Chí Minh lại dài, nhưng mà không đến mức duỗi đến tới nước ngoài đi.
Nhưng mà giây tiếp theo đã bị cảnh sát gõ mở cửa phòng.
Nhìn cảnh sát mặc một thân cảnh phục, vẻ mặt nghiêm túc,trong đầu Lưu Trường Nham với Tô Thần đồng thời toát ra hai chữ: Xong rồi.
……
Sau khi Diệp Vi chết, chỉ không tới nửa tháng thời gian, Khổng gia sụp đổ, Lưu gia không còn, những việc làm không phải của người sau lưng bọn họ đều bị người ta đào ra, trần trụi không che dấy bày ra ở dưới ánh mặt trời, bọn họ không chỉ gặp phải việc xí nghiệp đóng cửa, sắp tới còn phải đối mặt với tai ương ở tù không ít..
Mà Thịnh Chí Minh muốn cho Khổng Bảo Hoa chết.
Nửa tháng mới qua, Triệu Bằng đi theo bên người Thịnh Chí Minh, biết rõ ràng mỗi một sự quyết đoán của hắn, nhìn hắn đi từng bước một làm hai nhà Khổng Lưu đẩy vào tuyệt cảnh.
Người đàn ông hoa tâm phong lưu này, nhưng thủ đoạn của hắn cũng làm cho người ta sợ hãi.
Hắn còn nhớ rõ nửa tháng trước, từ trước đến nay một người luôn bình tĩnh như Thịnh đại thiếu tựa như đột nhiên trở nên điên cuồng rồi chạy xuống dưới lầu, hắn ngừng ở trước thi thể của Diệp Vi, khuôn mặt lạnh lẽo lặng yên, ngón tay kẹp yên điếu thuốc lại đang run rẩy.
Hắn muốn tới gần, lại không thể tới gần.
Khổng Bảo Hoa bị mang xuống đây, bị ấn quỳ gối dập đầu trước thi thể của Diệp Vi.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy Thịnh Chí Minh đánh người, lão biến thái kia còn được tính là khỏe mạnh, bị đánh đến mức không ra hình người, ngay cả hình dáng cũng không nhìn ra được, mặt cũng thay đổi hình dạng, chỉ có thể quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, không ngừng xin tha.
Không ai đi ra ngăn lại.
Chính là tên cặn bã này, hại chết một mạng người.
“Thời điểm cô ấy xin tha với ông, ông buông tha cô ấy sao?”
“Thời điểm cô ấy kêu cứu mạng, ông buông tha cô ấy sao?”
“Ông buông tha cô ấy sao?”
“Ông buông tha cô ấy sao!”
Cô sợ chết như vậy, muốn sống như vậy, thời điểm rớt xuống lầu, nên có bao nhiêu sợ hãi?
……
Thời điểm cảnh sát tới, Khổng Bảo Hoa đã đi nửa cái mạng, nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không biết đã chết hay còn sống, nhưng mà không ai đáng thương hắn, biết nội tình, thậm chí đối xử với ông ta càng thô lỗ hơn.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, lời này không sai.
Lại lúc sau, không chỉ có Khổng Bảo Hoa, thậm chí là toàn bộ Khổng gia, đều vì Khổng Bảo Hoa ác độc mà trả giá tất cả. Không chỉ là có ông ta, tất cả người tham dự hãm hại Diệp Vi, một người cũng không thể chạy trốn.
Lưu Trường Nham, Lưu gia, Tô Thần……
Thịnh Chí Minh lấy thế sét đánh trực tiếp kết thúc, sự việc hai nhà Lưu Khổng khiến cho giới giải trí xảy ra không ít chấn động, hai nhà Khổng, Lưu hai nhà ở trong mắt Thịnh Chí Minh bất quá chỉ là vai hề nhảy nhót, nhưng ở trong mắt người bình thường, cũng là tồn tại không thể tùy ý trêu chọc, bởi vì bọn họ có tiền có thế, nếu không Tô Thần cũng không có khả năng bám lấy Lưu Trường Nham.
Chính là ở trong mắt người khác không bình thường, là nhân vật yêu cầu cần lấy lòng, tới trong tay Thịnh Chí Minh rồi, bất quá cũng chỉ là một vai hề nhảy nhót, giống như là bọn họ giống con kiến đơn giản muốn bóp liền có thể bóp chết.
Cái này làm cho tất cả mọi người thấy thủ đoạn của người phong lưu như Thịnh thiếu cũng có thể lãnh khốc như vậy, không hổ là người nối nghiệp tương lai của Thịnh gia.
Mà càng làm cho người ta kinh ngạc, là vì lần đầu tiên Thịnh Chí Minh tức giận như vậy, lại vẫn là bởi vì Diệp Vi, vì báo thù cho Diệp Vi!
Việc này làm cho nhiều người trong giới không ít người bất an, người đã từng mua thuỷ quân bôi đen Diệp Vi, chèn ép Diệp Vi, đoạt lấy tài nguyên của Diệp Vi, sao có thể nghĩ đến Thịnh Chí Minh vậy mà sẽ vì Diệp Vi mà làm tới tình cảnh này?
Nếu là ngày nào đó hắn đột nhiên khó chịu, trả thù bọn họ lấy việc đó để an ủi Diệp Vi trên trời có linh thiêng thì làm sao bây giờ?
Vì thế người lúc trước đối phó với Diệp Vi lúc này đều khiêm tốn đối đãi, chỉ sợ bị Thịnh đại thiếu trả thù.
Đỗ Lượng cũng có chút lo lắng, hắn là người đại diện của Vương Nhược Nghiên, Vương Nhược Nghiên lại là ân nhân cứu mạng của Thịnh thiếu, sẽ không đến mức tìm đến đầu hắn ta để trả thù đi? Lại nói lúc trước hắn mua thuỷ quân bôi đen Diệp Vi là bởi vì Diệp Vi bất nhân trước, lúc sau cũng đừng trách hắn ta bất nghĩa.
Hắn ta là vì nghệ sĩ của bản thân mà tiến hành phản kích, cho nên mới đem chi tiết vụ bắt cóc nghe được từ Vương Nhược Nghiên, thêm mắm thêm muối tung tin nóng ra ngoài, đã bôi đen Diệp Vi, cũng tạo hình ảnh tốt cho Vương Nhược Nghiên, hiệu quả tốt hơn ngoài dự đoán, sắp tới Vương Nhược Nghiên một đường trở thành một người nổi tiếng.
Lại không nghĩ Diệp Vi đã chết.
“Nhược Nghiên, gần đây em có gặp qua Thịnh thiếu không?”
Vương Nhược Nghiên lắc lắc đầu, từ sau khi Diệp Vi chết, cô ta gặp qua Thịnh Chí Minh một lần, ở trên lễ tang của Diệp Vi, nhưng mà lần đó Thịnh Chí Minh biểu hiện cực kỳ lãnh đạm, cô ta nói chuyện với hắn, hắn cũng thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
“Thịnh thiếu không liên hệ với em?”
“Không có. Làm sao vậy?”
“Không có việc gì. Em nên liên lạc với Thịnh thiếu nhiều hơn một chút, gần đây hắn bởi vì sự việc của Diệp Vi mà tâm tình không tốt lắm đâu, em xem đi an ủi hắn một chút.”
Trong lòng Đỗ Lượng thấp thỏm, không có việc gì, dù sao hắn ta có tấm chắn là Vương Nhược Nghiên này ở đây, Thịnh thiếu sẽ tổng không đến mức đuổi tận giết tuyệt với hắn đi?Cứ như thế, giới giải trí rất là an tĩnh một đoạn thời gian.
……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.