A Thúy đối với giọng nói của Linh Khuê so với tử thần không khác biệt lắm! Mỗi lần hắn xuất hiện, nàng phải uống một chén thuốc đen như mực lại chua xót. Hơn nữa làm nũng với ca ca cũng vô dụng! hắn sẽ sớm chốn ra ngoài, chờ Linh Khuê cho nàng uống thuốc xong mới tiến vào.
Lúc trước A Thúy đột nhiên gào khóc nói ghét ca ca, đúng là bởi vì nàng tính thời gian, cảm thấy sắp đến giờ uống thuốc, liền tưởng rằng Thanh Vinh thấy áy náy nàng bị thương, sẽ bỏ qua lần uống thuốc này. Ai ngờ hắn trực tiếp nâng cấp kịch bản lên thành “muội muội nhẫn tâm vứt bỏ ca ca”…
không còn cách nào, nàng cũng không muốn nhìn dáng vẻ đau lòng của mĩ nhân, đành phải từ bỏ.
Bất quá nhìn thấy Linh Khuê bên ngoài, A Thúy thua keo này liền bầy keo khác.
“Bảo bảo đau.”
Nàng đẩy Thanh Vinh một phát, chỉ vào thái dương đang bị thương của mình, nước mắt lưng tròng ghé vào bụng hắn, đáng thương vô cùng nhìn hắn. Trải qua nhiều lần thí nghiệm, nàng phát hiện ra ca ca không bao giờ cự tuyệt khi nhìn thấy biểu tình cầu xin này của nàng. Tuy rằng chưa bao giờ thoát được uống thuốc, nàng vẫn không từ bỏ làm nũng thoát một kiếp này.
Hơn nữa nàng cũng vừa quá đáng thương đi, so với bình thường đâu có giống nhau?
“Ca ca hôn hôn liền không đau.” Thanh Vinh động nửa người trên, thương tiếc hôn lên đầu muội muội đã không còn sưng, “Đều là ca ca sai. Ca ca xin lỗi bảo bảo được không?”
“Đau!” A Thúy cọ cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ngay-song-chung-voi-muoi-khong/1782019/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.