Dám hay không đương nhiên là không dám nhìn mặt nói.
Ngu Trà đem cái ly rời khỏi, về phòng của mình, lúc gần đi, Lục Dĩ Hoài cho cô một ống thuốc mỡ.
Về phòng, Ngu Trà mới thực sự thả lỏng, cô kéo áo ngủ xuống, đứng trước gương, quả nhiên nhìn thấy dấu răng lưu lại.
Thuốc mỡ màu xanh nhạt, bôi lên mặt lạnh lạnh, không còn đau nữa.
Ngu Trà xoa nhẹ vết cắn nửa ngày, không biết tại sao lại nhớ đến tinh dầu, nhịn không được lắc đầu, cô thật là bị choáng váng.
Đời trước Lục Dĩ Hoài cắn rất đau, đau hơn so với lần này, không biết vì sao bây giờ lại thay đổi.
Vết thương vừa hết đau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Ngu Trà mở cửa, "Mẹ Vương, trễ thế này còn chưa ngủ ạ?"
Mẹ Vương xách cái túi giấy, đưa cho cô, hạ giọng hỏi: "Lúc nãy đưa thuốc có chuyện gì xảy ra không, thiếu gia có phát bệnh không?"
"Không có gì xảy ra cả." Ngu Trà không đem chuyện bị cắn nói ra, "Nhịn một chút là xong."
Mẹ Vương nhìn biểu tình của cô liền biết không đơn giản, "Vất vả cho con rồi, đây là kẹo mẹ mua ngoài chợ, con gái chắc sẽ thích cái này."
Ngu Trà không thể từ chối, chỉ có thể cầm trong tay.
"Con nếu có thời gian hãy khuyên nhủ thiếu gia." Mẹ Vương cũng không trì hoãn, trời cũng đã tối, dặn dò vài câu thì về phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Ngu Trà thở phào nhẹ nhõm.
Cô sợ mẹ Vương gặng hỏi, may mà bà chỉ thuận miệng hỏi, bị cô lừa gạt cho qua, nếu biết thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ngay-nuong-chieu-anh-trang-sang/187876/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.