Ngu Trà căn bản không thể né tránh nụ hôn bất ngờ này, cô trợn to mắt nhìn khuôn mặt của thiếu niên tiến lại gần mình, chóp mũi chạm vào nhau.
Vừa từ dưới nước lên nên mặt cô đầy nước, môi cũng ẩm ướt hồng nhuận, Lục Dĩ Hoài giữ chặt cằm cô, ép buộc cô hơi ngẩng cằm, cắn lên môi cô.
“Lục…”
Ngu Trà vừa phát ra một tiếng, nuốt xuống lời nói còn lại, môi khẽ mở làm Lục Dĩ Hoài thực hiện được ý đồ.
Cô mê mang chớp mắt một cái, sau đó truyền đến một cơn đau rất nhỏ, sợ đến mức theo bản năng a một tiếng, cắn lại một chút.
Đến tận khi buông ra, Ngu Trà vẫn còn nửa mộng nửa tỉnh, ngơ ngác nhìn phía trước, môi dưới của Lục Dĩ Hoài bị cô cắn, chảy ra một tia máu.
Lục Dĩ Hoài không để ý, lấy tay quét qua vết máu dính trên môi cô.
Ngón tay có vết chai mỏng bị hắn ngậm vào miệng, đầu lưỡi rất nhanh đã nếm được vị máu tươi, mùi vị này hắn đã từng thử không ít lần, mỗi lần cho hắn cảm giác khác nhau.
Chỉ có lần này là ngon nhất.
Hai mắt Lục Dĩ Hoài híp lại nhìn Ngu Trà, “Thất thần cái gì.”
Cả người Ngu Trà nóng lên, cả người lặn xuống nước, nhỏ giọng nói: “Tôi không có, hơn nữa cũng không thể trách tôi——”
“Trách tôi sao?” Lục Dĩ Hoài biết rõ còn hỏi, đến gần cô, đối diện với đôi mắt sáng như gương của cô, nói giống như cho có lệ, “Được rồi, trách tôi.”
“…” Lời nói còn dư lại của Ngu Trà không có cách nào thốt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ngay-nuong-chieu-anh-trang-sang/1472535/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.