Edit: cầm thú Buổi tối, thiên điện Thanh Nguyệt cung, chỗ ở của nhị hoàng tử. Mặc dù là ngày hè chói chang, nhưng bếp lò trong phòng lại cháy hừng hực, nóng muốn cháy người. Lăng Hiểu ngồi trên ghế dài, cầm cây quạt dùng lực quạt lửa, trên bếp lò đang nướng một cái đùi gà non mềm thơm ngát, nướng đến vàng óng ả, dầu không ngừng chảy ra. "Lăng Hiểu, vẫn chưa xong sao?" Dạ Cảnh Niên ngồi một bên vô cùng sốt ruột, có chút không chờ nổi, liền tiến lên xem một cái, sau đó bị độ nóng từ bếp lò làm hắn phải lui lại ba bước. "Suỵt, nhỏ tiếng." Lăng Hiểu nhìn về Dạ Cảnh Niên ra dấu im lặng. Nếu như bị người khác phát hiện nửa đêm không ngủ còn dẫn nhị hoàng tử đi nướng đùi gà, nàng nhất định sẽ bị phạt, cho dù là Ngô Trần cũng sẽ không tha cho nàng. "Nóng quá à." Dạ Cảnh Niên nóng không chịu nổi đành phải bỏ áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một bộ áo trắng ngắn. Nhưng vẫn cảm thấy nóng... Hắn trợn mắt, nhìn Lăng Hiểu bên cạnh bếp lò đang chăm chú nướng đùi gà. Lăng Hiểu mặc cung trang rườm rà, mặc dù là phong cách mùa hè, nhưng vẫn phải mặc mấy tầng, nhìn mà thấy nóng thay. "Ngươi không thấy nóng à?" Dạ Cảnh Niên ở một bên líu ríu, hắn phát hiện Lăng Hiểu không chảy đến một giọt mồ hôi, cái trán bóng láng trắng nõn. "Nóng, ta cũng cảm thấy nóng, nhưng mà thể chất ta không chảy mồ hôi đâu." Lăng Hiểu mỉm cười trả lời một câu, đồng thời cúi đầu nhìn đùi gà trên bếp lò, ừm, ngoài khét trong chín, xem ra đã ăn được rồi. Đáng tiếc. Thế giới này không có *thìa là. (*)rau thơm Gà nướng không có thìa là, chính là không có linh hồn nha! "Điện hạ, đùi gà nướng ăn được rồi nè." Lăng Hiểu thở dài trong lòng, trên tay cũng không rãnh rỗi, nàng cầm đùi gà lên, đặt trong mâm đã chuẩn bị từ trước, sau đó thuần thục đổ nước trong thùng ra, nhanh chóng dập lửa. Một loạt các động tác cực kì trôi chảy, rõ ràng, là kẻ phạm tội nhiều lần. "Có thể ăn rồi hả?" Lúc này hai mắt Dạ Cảnh Niên phát sáng vội vàng chạy tới bên cạnh Lăng Hiểu, nhưng Lăng Hiểu lại quay người lại, lấy lại cái mâm: "Đợi một chút, trước tiên ta phải kiểm tra điện hạ một chút, trả lời xong mới có thể ăn..." Lại kiểm tra? Sắc mặt Dạ Cảnh Niên lập tức trở nên khó coi. Hắn chỉ là một hài tử, các ngươi không thể buông tha cho hài tử sao? Mẫu phi bảo hắn phải học tập cho tốt. Lão sư dạy hắn phải học tập cho tốt. Thỉnh thoảng phụ hoàng cũng sẽ đốc thúc việc học của hắn. Bây giờ... Ngay cả Lăng Hiểu cũng muốn kiểm tra hắn? Dạ Cảnh Niên: Bảo bảo khổ trong lòng, hu hu hu "Xin nghe đề." Lúc này, Lăng Hiểu cười tít mắt mở miệng nói: "Xin hỏi trên thế gian ai là người vất vả nhất?" Người vất vả nhất? Dạ Cảnh Niên nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, trên mặt của nàng dính một chút khói bụi. Có rồi! "Người nướng đùi gà là vất vả nhất!" Dạ Cảnh Niên vẻ mặt hiền hòa trả lời, hơn nữa ánh mắt của hắn đang cầu Lăng Hiểu khen ngợi. Đúng vậy, bản hoàng tử chính là thông minh lanh lợi như thế đó! "Sai!" Lăng Hiểu trợn mắt: "Cho điện hạ thêm một cơ hội, điện hạ suy nghĩ cẩn thận, trong hoàng thành này ai là người vất vả nhất?" Dạ Cảnh Niên:... Vậy mà lại trả lời sai? Đầu cơ trục lợi thất bại 0||0 "Trong hoàng thành..." Dạ Cảnh Niên trợn trừng mắt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề, chẳng lẽ là... "Người đánh bạc buổi tối?" Lăng Hiểu: Phốc Lăng Hiểu thiếu chút nữa thì bật cười, cuối cùng vẫn nhịn xuống, làm ra vẻ mặt và bộ dạng nghiêm túc: "Điện hạ, người lại suy nghĩ kỹ lại, trong thâm cung, ai làm việc vất vả? Đi sớm về tối, ngày ngày vất vả?" Người nào nha? Dạ Cảnh Niên trợn mắt, nhìn thoáng qua đùi gà nướng vàng óng hắn không can lòng, đột nhiên nghĩ tới một người, lớn tiếng trả lời: "Ta biết rồi, chính là phụ hoàng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]