Chương trước
Chương sau
Edit: Thu Hương
"Lăng cô nương, đã lâu không gặp, nàng... vẫn khỏe chứ?"
Sở Phàm tiến vào sân, đi thẳng đến trước mặt Lăng Hiểu.
"Vẫn ổn, vẫn ổn."
Lăng Hiểu nhàn nhạt trả lời, thuận tiệm cảm nhận khí tức của Sở Phàm, Nam chủ không hổ là nam chủ mà! Bị Lăng Tiêu vô tình chiếm mất mấy cơ duyên, Sở Phàm vẫn có thể trong thời gian ngắn như vậy đột phá đến Vũ Tông nhị phẩm.
Hơn nữa cảnh giới nhị phẩm rất ổn, vô cùng vững chắc.
Thật là... làm cho người ta hâm mộ ghen tị mà!
Nhưng mà...
Lăng Tiêu cũng không kém.
Lăng Hiểu có thể cảm giác được, khí huyết chi lưc của ca ca nhà mình cao hơn Sở Phàm không ít, cảnh giới cũng vững chắc hơn so với hắn, nếu như có thể đột phá tam phẩm, cũng có thể trực tiếp bỏ nam chủ sau lưng rồi.
Trong sân, gió thổi nhè nhẹ.
Lăng Hiểu nhìn Sở Phàm mấy lần cũng không nói chuyện, làm cho Sở Phàm có chút lúng túng, nhưng mà...
Hắn không có rời đi luôn, mà lấy trừ trong ngực ra một hộp nhỏ: "Trong hộp này là đan dược ta tự tay luyện chế, cho nàng, coi như là ta báo đáp ơn cứu mạng ngày đó của nàng."
Sở Phàm vẫn luôn là người có thù oán phải trả, có ân tình cũng phải trả.
Khi còn ở thành Thượng Võ không có cơ hội, bây giờ, hắn cuối cùng tìm được cơ hội báo ân rồi.
"Cảm ơn."
Lăng Hiểu không chần chừ, bình tĩnh mà nhận đồ của nam chủ.
Theo nàng biết, nam chủ có một hệ thống có thể hỗ trợ luyện đan, đan dược hắn luyện chế ra tuyệt đối đều hơn bất cứ người tiền nhiệm nào trên đại lục Thiên Nguyên này.
Đồ tốt như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua!
"Đồ ta nhận, ngươi có thể đi rồi!"
Lăng Hiểu cất hộp đi, mỉm cười bắt đầu đuổi người.
Mà Sở Phàm cũng nhìn qua cánh cửa sau lưng Lăng Hiểu, khẽ nói: "Ta hôm nay không có việc gì gấp cả, Lăng cô nương nếu không ngại, ta có thể ở đây một lát với nàng rồi đi!"
Sở Phàm có thể cảm giác được, người trong phòng dường như đang tu luyện đến giai đoạn nước rút, đến giây phút vô cùng quan trọng.
Mà người trong phòng, hẳn là Lăng Tiêu đi?
Trong mắt Sở Phàm, Lăng Hiểu chỉ là một người bình thường không có chút tu vi nào, nàng một mình thủ ở đây không có lợi ích nào, nếu Lăng Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng không thể giúp gì được.
Mà hắn thì không như vậy, Sở Phàm hắn không chỉ là một vũ tông nhị phẩm, hắn còn là một luyện đan đại sư rất mạnh, có chuyện vạn nhất, nhất định có thể hỗ trợ ngay được.
"Hả?"
Lăng Hiểu không nghi tới Sở Phàm sẽ chủ động muốn ở lại.
Nhưng mà...
Dù sao Sở Phàm cũng là nam chủ thế giới này, là nhân vật tràn đầy năng lượng chính nghĩa, thường làm chút chuyện tốt, phát huy một chút sự thân thiện hài hòa của giá trị cốt lõi chủ nghĩa xã hội, đây cũng là việc bình thường.
"Nếu ngươi không thấy nhàm chán, vậy ngốc ở đây đi."
Lăng Hiểu liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái, trả lời một cách sao cũng được.
Vì vậy, trong sân cứ như vậy thêm một bóng người.
Vài giờ sau, sắc trời dần dần sẫm lại, mà khí tức trong phòng cũng không ngừng dao động mạnh mẽ.
Lăng Hiểu có chút khẩn trương, mà Sở Phàm ở bên cạnh ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm cửa phòng.
Hắn cảm thấy Lăng Tiêu sắp có thể thành công mà đánh vào Vũ tông tam phẩm rồi!
Tên kia...
Tốc độ tu luyện so với hắn còn nhanh hơn, thật không hổ là đệ nhất thiên tài được toàn Thiên Nguyên Đại Lục công nhận!
Không biết lúc thi đấu, bản thân hắn có thể gặp Lăng Tiêu không?
Lăng Tiêu sẽ là kình địch lớn nhất của hắn!
Buổi tối cùng ngày, Lăng Tiêu đột phá thành công Vũ tông tam phẩm, đưa tới oanh động không nhỏ ở dịch trạm, ngay cả người của tổng bộ Bách tông liên minh cũng bị kinh động đến rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu, lần này Tử Trúc Lâm sợ lại có thể tiến thêm một bước nữa.
Mà có năng lực để đối kháng lại, đại khái, chỉ duy nhất có Ngọc Đan Môn thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.