Edit: Thu Hương
Trước khi rời Lăng phủ, Lăng Hiểu vốn muốn đi tìm ca ca để chào tạm biệt, nhưng mẫu thân lại nói, đêm qua Lăng Tiêu đã được quản gia, suốt đêm mang đến sơn trang tư nhân của Lăng Vô Thương dưỡng bệnh rồi.
Ngày mai Lăng phu nhân cũng sẽ đến đó, Lăng phủ tuyên bố với bên ngoài rằng phu nhân đưa tiểu thư đến sơn trang ở một thời gian.
Như vậy sẽ không bị bất cứ người bên ngoài nào hoài nghi cả.
Lăng Hiểu cảm thấy Lăng Vô Thương có chút chuyện bé xé to.
Bất quá...
Chuyện đã xong rồi, nàng cũng chỉ có thể thể một đường đều xụ mặt tủi thân.
Không thể nói lời tạm biệt với ca ca, trong lòng bảo bảo rất khó chịu.
Nhìn dáng vẻ không vui của Lăng Hiểu, Lăng Vô Thương cũng không nói gì, dù sao Lăng đương gia, từ nhỏ đến lớn đều không hiểu được cái kỹ năng gọi là dỗ người này.
Đường từ thành Thượng Võ đến thành Đông Vọng cũng không gần, ngồi xe ngựa phải mất bảy ngày mới có thể đến nơi.
Dọc đường nhưng lại được chuẩn bị rất chu đáo, đồ ăn ngon, chỗ ở tốt, còn có thể xem cảnh tượng náo nhiệt dọc đường đi.
Tâm tình của Lăng Hiểu đến khi đi vào thành Đông Vọng, cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Thành Đông Vọng không hổ là một trong mười thành trì lớn nhất của đại lục Thiên Nguyên, trong thành vô cùng sầm uất náo nhiệt, cửa hàng mọc san sát, người đi nối đuôi nhau.
"Thật nhiều người."
Lăng Hiểu vén rèm cửa xe ngựa lên nhìn ra đường phố náo nhiệt bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hang-ngay-lam-npc-o-the-gioi-xuyen-nhanh/894718/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.