Chương trước
Chương sau
Edit: cầm thú
Ma thỏ biến dị bộ dạng rất lớn nha, nhìn ra một con thỏ có thể nặng tới bốn năm chục cân!
Này... có thể ăn được mấy ngày ta?
Trong đầu Lăng Hiểu đã suy nghĩ được mấy thực đơn rồi ---
Đầu thỏ kho tàu, chân thỏ xào cay, thịt thỏ lăn xả...
Đói quá đi.
Thực muốn ăn.
Ngoài trang viên, mấy con ma thỏ vô tư vô lo nhảy nhót, cơ hồ không biết nguy hiểm đang đến gần.
Lăng Hiểu lại đi lên phía trước vài bước, nhóm ma thỏ vẫn không có bất cứ phản ứng gì với cô.
Hử?
Lăng Hiểu tò mò nhìn mấy con thỏ đó, đang nghĩ xem rốt cuộc nó là quái vật cấp bậc nào, thì một cái giao diện trong suốt xuất hiện trước mắt Lăng Hiểu ---
Thỏ trắng biến dị
Cấp bậc: 2
HP: 30/30
Vật rơi: Đuôi thỏ, thịt thỏ, đồng bạc 1.
Hóa ra chỉ là yêu quái cấp 2, chẳng trách không có tính tự động công kích người.
"Phù Lạp Nhã tiểu thư! Sao ngài lại đi ra ngoài?"
Ngay lúc này, phía sau Lăng Hiểu đột nhiên vang lên tiếng của Áo Lạp.
"Thỏ biến dị này đã ngây ngốc ở đây mấy ngày rồi, Phù Lạp Nhã tiểu thư không cần để ý đến chúng đâu, chúng nó không đủ ma năng, sẽ không chủ động tấn công người."
"Phải không?"
Lăng Hiểu không có quay đầu, ngược lại ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con thỏ lớn trước mặt: "Hôm nay ta làm một quẻ bói cho mấy con thỏ này. Bói ra bọn nó có thể dẫn đến huyết quang tai ương."
Áo Lạp: Gì?
Lời nói của Phù Lạp Nhã tiểu thư thật thâm diệu, ta hoàn toàn nghe không hiểu.
Thời điểm Áo Lạp vẫn bày ra bộ dạng mơ hồ, Lăng Hiểu một bên lập tức lấy ra một... cục gạch.
Hả?
Gạch này từ đâu ra?
Nhưng mà, thứ này không quan trọng.
Lăng Hiểu cầm cục gạch đập một phát lên người con thỏ.
Trong nháy mắt HP của thỏ trắng biến dị liền mất hết.
Gục trong chớp mắt.
Thân thể khổng lồ của thỏ trắng lập tức ngã xuống đất.
Lăng Hiểu không tốn chút sức lực nào khưng thi thể nó lên: "Hôm nay thêm đồ ăn, để nó phát huy một chút năng lực thừa cuối cùng, làm ta khỏe mạnh trưởng thành, đây chính là một cống hiến lớn!"
Nói xong, Lăng Hiểu giống như là ném một quả cầu giấy, con thỏ bốn năm chục cân nhẹ nhàng bay bay, đáp xuống trước mặt Áo Lạp.
Chờ Áo Lạp hồi phục tinh thần xong, Lăng Hiểu đã đi đến rừng cây ngoài trang viên.
"Phù Lạp Nhã tiểu thư, trong rừng cây nguy hiểm lắm!"
Áo Lạp hét to một tiếng, nhưng với bản năng yếu ớt, nàng không dám đi quá xa trang viên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng Lăng Hiểu dần dần biến mất...
Bên trong rừng cây.
Một mình Lăng Hiểu chậm rãi đi bộ.
Phong cảnh trong thế giới trò chơi thực đẹp, xem ra đoàn đội sáng tạo ra game này đã tốn không ít công sức cho việc thiết kế.
Tất nhiên, nơi này ngoại trừ phong cảnh, khắp nơi cũng có ma thú.
Ngoại trừ ma thỏ nhìn có vẻ ăn rất ngon, Lăng Hiểu còn nhìn thấy lợn rừng.
Ừ, nhưng xấu quá.
Cô tạm thời không muốn ăn.
Con thỏ cấp 2, lợn rừng biến dị cấp 5, bọn nó đều là tiểu quái cấp thấp, sẽ không chủ động tấn công.
Lăng Hiểu đi ngang qua một đám tiểu quái, lại đi sâu vào trong, ở sâu trong rừng cây phát hiện một cái sơn động.
Lối vào sơn động phát ra ánh sáng thần bí.
Lăng Hiểu cảm thấy mới lạ liền đi qua xem, nhưng cô phát hiện bản thân không thể đi qua ánh sáng kia, càng không thể đi vào sơn động.
Cô chỉ có thể đứng cách một lớp ánh sáng, mơ hồ quan sát bên trong sơn động ---
Trong sơn động to như vậy, có một bóng dáng màu trắng không ngừng biến hóa hình dạng, lúc ẩn lúc hiện.
Này...
Chính là BOSS chưa được tạo xong?
Cũng đúng, khoảng cách tới ngày closed beta còn mười ngày, chắc chắn là đoàn đội đang cố gắng hoàn thiện trò chơi.
Không biết bên trong sơn động là cái gì? Có thể ăn được không?
Lăng Hiểu quyết định mấy ngày nữa sẽ lại đến xem thử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.